CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI CÚN - Trang 524

thượng.” Mạnh Tang Du trấn tĩnh, mỉm cười nhìn hắn. Cô rất cảm động,
nhưng chỉ là cảm động mà thôi.

“Tại sao nàng nhận ra được?” Giọng nói hắn khàn đặc. Con chó này

được huấn luyện rất tốt, chỉ cần nghe gọi A Bảo đã chạy tới lấy lòng, bề
ngoài lại không khác gì A Bảo thật, không hiểu sao Tang Du có thể nhìn ra.
Giờ phút này hắn lại cảm thấy vui vẻ, nhưng nỗi cay đắng vẫn nghẹn trong
lòng. Hắn không thể không thừa nhận, hắn đang tự ghen tị với chính mình.

“Mỗi lúc thiếp chơi với A Bảo, A Bảo luôn thích ôm ngón tay thiếp mà

liếm. A Bảo chui vào lòng thiếp cũng rất ngoan ngoãn im lặng, không cọ tới
xoay lui như thế này. A Bảo cũng rất thích liếm cổ tay và môi thiếp…”
Mạnh Tang Du đặt chú cún con trở lại lồng, che giấu giọng nói nghèn
nghẹn cùng bi thương trong đáy mắt. “Nó không phải là A Bảo của thiếp,
Hoàng thượng hãy mang nó đi đi.”

“Chỉ là một con thú cưng mà thôi, hà cớ gì phải nhớ nhung như vậy?”

Sắc mặt Chu Vũ Đế trầm xuống, kéo nàng vào lòng siết chặt, nặng nề tiếp
lời, “Nếu nàng không thích, trẫm bảo người đưa nó trở về. Nhưng một con
chó chính là một con chó, chết rồi thì thôi, đừng vì nó mà tổn thương đến
mình, được không?” Vừa dứt lời, hắn dịu dàng hôn lên má nàng!

Mạnh Tang Du miễn cưỡng mỉm cười, không trả lời.

Thường Hỉ thấy Hoàng thượng phất tay, vội vàng gọi thái giám mang cái

lồng ra ngoài. Dường như cảm giác được mình lại sắp bị vứt bỏ, chú chó
con nằm trong lòng gần như tru lên một tiếng thê lương, bàn chân cùng
những móng vuốt yếu ớt cào thành lông, đôi mắt đong nặng chờ mong nhìn
thẳng về phía Mạnh Tang Du.

Không ai có định lực chống lại ánh mắt cún con, ít nhất thì Mạnh Tang

Du còn chưa tu luyện đến cảnh giới kia. Lòng nàng mềm nhũn, vừa nhìn
thấy chú chó con sắp bị mang đi, đôi mắt đen tròn kia như sắp khóc, đáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.