Loáng thoáng nghe có tiếng người gọi, Chu Vũ đế mở hai mắt, thấy rèm
giường màu tím quen thuộc, quay đầu thấy Tang Du vẻ mặt điềm đạm, đang
ngủ yên trên cánh tay mình, khóe miệng gợn lên một nụ cười thỏa mãn đến
cực điểm. Hồi hồn lâu như vậy, mãi đến hôm nay hắn mới có cảm giác
“sống lại” thực sự.
“Trẫm nghe rồi, đi xuống đi.” Đè thấp giọng đuổi Thường Hỉ ra ngoài
điện, hắn cúi đầu tách mở đôi môi hồng của Tang Du, mạnh mẽ cuộn quấn
đầu lưỡi trơn mềm thơm mát của cô. Trước kia lúc còn là A Bảo, mỗi khi
tỉnh lại trong lòng Tang Du, hắn luôn muốn làm như vậy, bây giờ cuối cùng
cũng có thể hiện thực hóa ước muốn, cảm giác này thực tuyệt hảo.
“Ưm ~” Mạnh Tang Du ngạt thở tỉnh lại, thấy hắn đang díp mắt liếm
hôn mình, biểu cảm chìm đắm, không khỏi ngẩn người.
Hắn buông tha đôi môi cô đang đỏ ửng, bàn tay chậm rãi vuốt theo mái
tóc rối bời bên má cô, mở miệng khàn khàn nói, “Tang Du, chào buổi
sáng.” Đây là lời mỗi sáng sớm cô đều nói với A Bảo, hắn đã muốn đáp lại
một tiếng từ lâu.
“Chào, chào buổi sáng.” Đôi mắt phượng của Tang Du chưa tan hết
sương mù, ướt rượt, biểu tình ngớ ra sững sờ nhìn thực hồn nhiên khả ái,
khiến hắn liên tục cười khẽ, lại ôm lấy má cô hôn hít.
Đầu óc vừa tỉnh táo lại bị kỹ thuật hôn nhuần nhuyễn của hắn khuấy rối,
Mạnh Tang Du vô thức víu lấy bả vai cường tráng, say sưa đáp lại. Trong
rèm giường không gian chật hẹp, làm âm thanh môi lưỡi quấn quýt càng
thêm rõ ràng, đốt nóng đỏ hai lỗ tai Thường Hỉ đang đứng chờ ngoài điện.
Hắn hết đợi lại chờ, thấy đồng hồ cát đã sắp qua giờ Mẹo, mới bưng
gương mặt bối rối tiến vào, “Hoàng thượng, đã giờ Mẹo, xin ngài để ý kẻo
nhỡ triều ạ.”