“Trình lên đi.” Thấy chiếc hộp đen trong tay Mạnh quốc công, ánh mắt
Chu Vũ Đế lóe lên, lạnh lẽo cất lời.
Mạnh quốc công vâng lệnh, giao hộp cho Thường Hỉ, nhìn thoáng qua
hàng võ tướng bên trên, thấy con mình tinh thần vui vẻ hăng hái, tâm trạng
ông phức tạp khôn kể, không biết nên vui hay nên buồn.
Thường Hỉ vừa mở hộp ra, các đại thần bên dưới, đặc biệt là hàng văn
thần đều nhất tề hít vào một hơi. Bên trong chẳng phải vật gì quý giá trên
đời, mà là một cái đầu người, hai mắt trợn trừng, biểu cảm ghê sợ, rõ ràng
chính là Nha Luật Hãn Vương bại trận bị chém.
Biểu cảm các vị đại thần đều hoảng sợ, đồng loạt cúi xuống, nhưng
Mạnh Viêm Châu cùng các tướng lĩnh mới vừa trở về lại khí huyết bừng
bừng.
Ánh mắt Chu Vũ Đế tối như mực, nhìn chằm chằm vào cái đầu trước
mắt một hồi lâu mới đập bàn cười to, tiếng cười sang sảng, “Tốt! Trẫm đã
từng thề lúc sinh thời phải san bằng Hoàng triều Nha Luật, dùng máu thịt
tộc Man tế mấy trăm vạn oan hồn oan uổng của con dân Đại Chu ta. Lời thề
này rốt cuộc cũng đã thực hiện được!”
“Hoàng thượng thánh minh, trời cao bảo vệ Đại Chu ta!” Mạnh quốc
công bước lên một bước, chắp tay đáp lời. Vị Đế vương này dẫu trẻ tuổi
nhưng vẫn đủ năng lực khiến ông kính phục.
“Không phải trẫm thánh minh, mà là các tướng sĩ của trẫm dũng mãnh!
Không có các ngươi thì trăm năm an khang của Đại Chu từ đâu mà đến?”
Chu Vũ Đế cười ha hả, ra hiệu cho Thường Hỉ ban bố thánh chỉ trọng
thưởng tam quân xuống.
Mạnh quốc công đứng yên, biểu cảm trên mặt vô cùng nghiêm trọng.
Ông đã đứng hàng công hầu, tay cầm trọng binh, quả thực khó có thể xem