CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI CÚN - Trang 590

nhẹ. Lúc này danh vọng lại thêm một bước lớn, đối với nhà họ Mạnh là họa
không phải phúc, là thời điểm nên buông bỏ sự nghiệp.

Nghĩ đến con gái vẫn còn bị giam cầm trong thâm cung, nghĩ đến những

lời đồn đại con được sủng ái dạo gần đây, Mạnh quốc công cười khổ. Đợi
thánh chỉ ban bố xong, ông liền bước lên thêm một bước, chắp tay nói, “Hồi
Hoàng thượng, lần này vi thần gặp nạn, bị thương căn cốt, khó có thể đảm
nhiệm chức vụ Kiến uy Đại tướng quân, mong Hoàng thượng chuẩn vi thần
trở thành trí sĩ. Đây là binh phù, xin Hoàng thượng nhận lại.”

Chu Vũ Đế nhận lấy binh phù trong tay Thường Hỉ, im lặng một lúc lâu.

Trong đại điện vô cùng yên tĩnh, mọi người đều đang cố phỏng đoán tâm tư
vị Đế vương trẻ, cũng âm thầm bội phục sự quyết đoán của Mạnh quốc
công. Lúc này mới chính là thời cơ ẩn lui tốt nhất.

Đã nhận được tin tức xác thực ám vệ đưa đến từ trước, ngoại trừ một ít

vết thương nhỏ do nhiễm khí lạnh, thân thể Mạnh quốc công không có vấn
đề gì đáng lo. Chu Vũ Đế vuốt tấm hổ phù lạnh lẽo trong tay, biểu cảm khó
lường. Đây là thứ hắn luôn muốn đoạt lại từ tay Mạnh quốc công, nhưng
lúc cầm vào trong tay rồi lại cảm thấy mọi thứ lại nhẹ tênh. Chấp chưởng
quân đội là dựa vào lòng người cùng quyết đoán, không phải là một vật chết
như thế này.

Nhìn biểu cảm sốt ruột của các vị tướng lĩnh bên dưới, Chu Vũ Đế mỉm

cười, đưa hổ phù cho Thường Hỉ, chậm rãi cất lời, “Sức khỏe Mạnh quốc
công cường kiện hơn cả nam nhi trẻ tuổi, một chút lạnh giá chắc hẳn không
có ảnh hưởng gì lớn, hà cớ gì lại lui về làm trí sĩ? Trẫm sẽ đưa vài thái y
đến chăm sóc Mạnh quốc công, ít ngày nữa có thể cầm binh ra trận. Quốc
công chính là quân hồn của Đại chu, có Quốc công ở đây trẫm mới có thể
yên tâm, con dân Đại Chu ta mới an ổn làm ăn. Hãy nhận lại hổ phù này
đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.