tượng được kết cục gì sẽ đến.
“A Bảo của ta đương nhiên là thông minh nhất, bây giờ chỉ đọc sách với
ta, sau này ta còn muốn dạy em ấy viết chữ vẽ tranh, ca hát khiêu vũ, làm
đề số học.” Đức phi ôm lấy A Bảo hôn mạnh một cái, vô cùng đắc ý tuyên
bố.
Cô không biết, yêu chiều vô hạn, tin cậy mù quáng của bản thân đã khắc
sâu trong tim Chu Vũ Đế đến mức nào. Cái đuôi lông xù của hắn không thể
khống chế mà bắt đầu phe phẩy.
“Những việc này một con chó có thể học được sao ạ?” Ngân Thúy ngạc
nhiên.
“Đương nhiên có thể.” Đức phi bóp bóp cái đuôi bé xinh của A Bảo,
chắc chắn nói.
Tính ra nàng cũng rất tinh mắt! Ngoại trừ ca hát khiêu vũ, cái gì trẫm
không làm được? Chu Vũ Đế dùng răng nanh cà cà ngón tay Đức phi, kiêu
ngạo nghĩ.
“Nhưng mấy thứ đó từ từ dạy sau, bây giờ không vội. Trời càng lúc càng
lạnh, bây giờ chúng ta dạy A Bảo mặc quần áo trước, em nhìn xem cái cổ
trơ trọi của em ấy đi, gió thổi tới nhất định sẽ lạnh đến bệnh mất. Mang áo
bông khăn choàng của A Bảo ra đây đi, ta thử mặc xem thế nào.” Đức phi
đặt cuốn du ký xuống, hưng trí bừng bừng mở miệng.
“Vâng.” Ánh mắt Ngân Thúy sáng lên, lập tức mang quần áo mới của A
Bảo lại.
“A Bảo, bây giờ chị muốn em mặc quần áo, quấn khăn choàng này vào,
em ngoan ngoãn đừng có lộn xộn nhé, lát nữa có bánh ngon ăn đó. Trong
điện ấm áp, em không quen thì bọn chị sẽ không mặc cho em, nhưng khi ra