Thời Yên trừng anh, Lục Cảnh Nhiên trầm mặc một trận, nói: "Được
rồi, là tôi quá không biết xấu hổ."
Thời Yên: "......"
Đổi một cửa hàng khác mua tất và quần áo ngủ cho Lục Cảnh Nhiên,
Thời Yên cảm thấy bao nuôi tiểu thịt tươi thật đúng là mẹ nó mệt.
"Trở về chúng ta đi taxi đi, tôi đi không nổi rồi." Thời Yên thật sự
không muốn lết thân thể này chen trên tàu điện ngầm.
Lục Cảnh Nhiên nghe cô nói đi không nổi thì cúi người, bế ngang cô
lên. Thời Yên giật nảy mình, vội vàng hấp tấp hỏi anh: "Anh làm gì đấy?"
Lục Cảnh Nhiên nói: "Không phải em nói em không đi nổi sao? Tôi
ôm em về."
"......" Tuy rằng cảm thấy rất ngại nhưng cô lại không muốn xuống.
Trong tay Lục Cảnh Nhiên còn cầm túi giấy logo các loại, Thời Yên cúi
đầu nhìn, nói với anh: "Đưa đồ cho tôi đi."
"Không cần,đồ như vậy rất nhẹ, tôi có thể đồng thời ôm mười lần em."
"...... Vậy có là gì, bởi vì tôi nhẹ mà."
Lục Cảnh Nhiên cong môi, nở một nụ cười. Thời Yên sửng sốt một
chút, nhìn anh nói: "Người máy cũng biết cười sao?"
Lục Cảnh Nhiên nói: "Tôi có thể, tôi có hệ thống bắt chước biểu tình."
Hơn nữa sau khi nhận thức Thời Yên, hệ thống của anh vẫn luôn tự tiến
hóa.
"Anh thật sự hệt người thân luôn." Thời Yên giơ tay chọc mặt anh,
cũng cười với anh, "Anh cười lên rất đẹp."