CÙNG NAM CHÍNH NGỌT VĂN YÊU ĐƯƠNG - Trang 115

Cũng không phải không có chàng trai theo đuổi cô, chẳng qua cô một

bên vội vàng muốn thoát khỏi nghèo khó, một bên cũng cảm thấy mấy
chàng trai theo đuổi cô không có gì thú vị. Lâu như vậy tới nay, một người
duy nhất làm cô động tâm, đại khái chỉ có chàng trai cô quen ở cô nhi viện
lúc trước thôi.

Thời gian qua rất lâu, Thời Yên đã không nhớ được chàng trai kia

trông như thế nào, ấn tượng còn sót lại của cô về anh, đó là cặp mắt anh --
sáng ngời đến phảng phất có thể tỏa sáng từ bên trong.

Tài nguyên của cô nhi viện hữu hạn, mà chàng trai luôn không tranh

không đoạt, cho nên luôn bị bắt bạt. Thời Yên không thể thấy anh bị bắt
nạt, liền chủ động làm bảo vệ của anh, nhưng mỗi lần cô đánh nhau với bạn
nhỏ khác xong, cậu ta ngược lại muốn trách cứ mình. Mỗi khi lúc này, Thời
Yên liền âm thầm thề, về sau không bao giờ muốn giúp cậu ta, nhưng thấy
cậu ta bị người bắt nạt, cô lại không nhịn được xông lên ra mặt.

Sau đó có một ngày, bố tiểu nam sinh đột nhiên tìm tới, đón cậu ta đi.

Nghe viện trưởng nói, bố cậu ta rất có tiền.

Thời Yên lúc ấy còn nhỏ, nhưng cô cũng biết, về sau bọn họ không

bao giờ sẽ gặp mặt.

Cửa phòng bỗng nhiên bị người gõ vang, Thời Yên phục hồi tinh thần

lại, hỏi một tiếng về phía cửa: "Ai đó?"

"Tôi."

Là Lục Cảnh Nhiên.

Trong lòng Thời Yên hoảng loạn, lòng bàn chân cô như lò xò, lập tức

bật lên giường, kéo chăn che lại bản thân: "Chuyện gì vậy? Tôi ngủ rồi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.