"Ừ, đi thăm mẹ em."
Thời Yên biết anh muốn dẫn cô đi để tránh nhìn thấy "thứ sáu đẫm
máu", chẳng qua vừa đi thì có khả năng không thể quay trở lại được nữa.
"Trong năm mươi năm thành phố A vẫn là một mảnh phế tích sao?"
Lục Cảnh Nhiên hạ mắt, đáp ừm: "Tính phá hủy của vi-rút Pandora rất
mạnh, mặc dù qua năm mươi năm, chính phủ cũng không mở cửa thành
phố A. Có điều sau khi kháng thể ra đời chắc là sẽ dần dần mở cửa."
"Nhưng, người ở đây đều không còn......"
"Dân cư sẽ từ nơi khác chuyển đến, trong lịch sử loài người cũng từng
có mấy lần di dân như thế."
"A, chúng ta rời đi, phải đợi năm mươi năm mới có thể quay trở lại."
Lục Cảnh Nhiên xoá tóc cô, kéo cô khỏi sô pha: "Đừng nghĩ nhiều
như vậy, những gì em có thể làm đã làm, chuyện kế tiếp không cần em
gánh vác, em cũng không gánh vác được. Ăn cơm thôi, anh làm điểm tâm
ngọt, lúc tâm trạng không tốt ăn chút đồ ngọt có thể vui vẻ hơn chút."
Thời Yên cuối cùng cũng cười một tiếng: "Anh biết nhiều thật."
Lục Cảnh Nhiên cũng nhìn cô cười: "Anh luôn biết rất nhiều."
Rõ ràng là một câu rất bình thường, nhưng bị anh nói như vậy, không
hiểu sao Thời Yên liên tưởng đến một ít chuyện thiếu nhi không nên xem,
cũng không biết rốt cuộc là anh đen tối hay cô đen tối.
"Anh làm điểm tâm ngọt gì?"
"Pudding caramel em thích."