CÙNG NAM CHÍNH NGỌT VĂN YÊU ĐƯƠNG - Trang 1278

Nhưng người vây quanh bọn họ cũng không biết điều này, ngược lại

càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước: "Mày đưa tiền không đủ,
tao thấy con bé này cũng đáng chút tiền."

Lục Cảnh Nhiên nhăn chặt mày hơn, Thời Yên móc ví của mình ra,

cười hoà giải: "Các vị đại ca đừng nóng giận, tiền của anh ấy không đủ, chỗ
tôi còn có tiền, các anh nhìn xem có đủ hay không."

Thời Yên nói rồi lấy hết tiền trong ví ra, gã đàn ông cầm đầu đếm một

lần, có vẻ cuối cùng cũng vừa lòng: "Xem bộ dạng chúng mày vẫn là học
sinh, tao không làm khó chúng mày nữa, đi thôi."

Lục Cảnh Nhiên còn trừng mắt người nọ, Thời Yên vội kéo anh đi. Đi

đến một ngã rẽ phía trước, Lục Cảnh Nhiên mới nhìn cô nói: "Em đem hết
tiền cho chúng, lát chúng ta lấy gì mua hạt giống?"

Giao dịch ở chợ bán đồ cũ cũng thích tiền mặt, không biết đợi lát nữa

quẹt đầu cuối người ta có cho không.

Thời Yên đắc ý cười với anh, lấy ra một sấp tiền mặt trong một túi

khác: "Tèng teng! Em còn tiền mà! Anh cho rằng em ngốc như anh chắc,
để hết tiền trong ví."

"......" Lục Cảnh Nhiên nhìn tiền trên tay cô yên lặng thật lâu, mới mở

miệng nói, "Em đúng là xảo trá như người Trái đất."

"Em thích gọi cái này là trí tuệ hơn." Thời Yên càng thêm kiêu ngạo,

"Sinh hoạt trí tuệ."

Lục Cảnh Nhiên mím môi, cuối cùng cười nhẹ một tiếng: "Thôi, đi

thôi, chợ bán đồ cũ chắc sắp tới rồi."

"Ừ, ở phía trước không xa, hình như em nghe được tiếng người rồi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.