Thời Yên che chặt túi tiền.
Lục Cảnh Nhiên ngẩng đầu nhìn cô.
Cô bé cũng ngẩng đầu nhìn cô.
Thời Yên: "......"
Cô không nhịn được mắng tục trong lòng.
"Cảm ơn anh chị!" Cô bé nhận tiền, vui vẻ rời đi. Lục Cảnh Nhiên
cầm túi hạt giống, nghiêng đầu thấy Thời Yên đối diện chính mình cười
lạnh.
"......" Anh ho khan một tiếng, mở miệng nói, "Cô bé này nhỏ như vậy,
nhìn không giống kẻ lừa đảo."
"Hờ hờ, lúc trước cô bé lừa mất phi thuyền, anh cũng không nhìn ra cô
ấy là kẻ lừa đảo."
"......"
"Người Trái đất thích nhất phái trẻ con và người già đi làm chuyện
xấu, bởi vì loại người này có thể làm người ta giảm lòng phòng bị, cũng có
thể gợi lên lòng đồng tình."
Lục Cảnh Nhiên yên lặng một trận, cố ý dùng lời lẽ chính đáng nói:
"Thật quá đáng, sao có thể để trẻ con và người già làm chuyện này!"
"Vì lừa tiền trong túi anh vào túi bọn họ."
"......" Trong lòng Lục Cảnh Nhiên có bóng ma với bé gái, nhưng vừa
rồi nhìn thấy ánh mắt đáng thương của cô bé, anh lại cảm thấy mình không
nên bởi vì bị một cô bé lừa mà hoài nghi tất cả bé gái.