Thủ đoạn này so với một đoạn càng thêm khiến tâm trạng Thời Yên
phức tạp: "Không phải, nếu anh ta thật sự không muốn sống nữa, vì sao
không trực tiếp tự sát?"
Lục Cảnh Nhiên mỉm cười: "Charles huyết thống cao quý, thân là
huyết tộc, anh ta có kiêu ngạo của chính mình. Đây là phương thức tự sát
anh ta lựa chọn cho chính mình."
"......" Thời Yên không thể hiểu cao quý cùng kiêu ngạo của anh ta, vì
chính anh ta, anh ta huỷ hoại một đời người khác, "Cho nên, Hoắc Kỳ sẽ đi
giết Charles sao?"
"Ừ, tôi hôm nay đi tìm Charles, đã chứng thực suy đoán của tôi là
đúng." Hơn nữa, Hoắc Kỳ cũng như Charles mong muốn, trở nên càng
mạnh. Anh nhìn Thời Yên trước mắt, bàn tay không tự giác mà xoa mặt cô,
nhẹ nhàng vuốt ve làn da trơn bóng của cô: "Em thật sự chuẩn bị sẵn sàng
cùng huyết tộc yêu đương sao?"
Anh chính mắt thấy chuyện xảy ra trên người Charles, nhưng cho đến
ngày nay, anh vẫn lựa chọn Thời Yên.
Thời Yên nhìn đôi mắt sâu thẳm của anh, há miệng thở dốc, lại không
biết nói cái gì. Ngay từ đầu, cô vì hoàn thành nhiệm vụ, không quan tâm
mà xông lên, nói muốn cùng anh yêu đương, nhưng mà đối với Lục Cảnh
Nhiên mà nói, phải đưa ra quyết định yêu đương với nhân loại cần cực kỳ
quyết tâm.
Cô vẫn luôn cho rằng trong quan hệ này, là cô vẫn luôn đuổi theo Lục
Cảnh Nhiên, cô trả giá nhiều hơn anh, mãi đến giờ khắc này cô mới phát
hiện, cô xa xa không kịp Lục Cảnh Nhiên.
Lục Cảnh Nhiên tựa hồ không vội muốn đáp án của cô, anh mỉm cười
với cô, nhẹ nhàng in một nụ hôn trên môi cô: "Ngủ đi, ngủ ngon."