"......" Kích thích như vậy sao??
Lục Cảnh Nhiên cầm tay cô đặt ở đầu gối, lẩm bẩm: "Huyết tộc có
được sinh mệnh lâu dài, hơn nữa có thể dung nhan không già, điều này
khiến rất nhiều nhân loại hâm mộ. Nhưng sống lâu như vậy, thật là chuyện
tốt sao? Thời gian dài, cuộc sống buồn tẻ, còn có rất tịch mịch, mấy cái này,
đủ để khiến một người bức điên."
Từng chữ Lục Cảnh Nhiên nói đập vào lòng Thời Yên, khiến ngực cô
buồn bực. Cô không tưởng tượng ra, một mình sống trên đời này mấy trăm
thậm chí mấy ngàn năm, là một loại cảm thụ gì.
"Mấy trăm năm trước, Charles cùng một cô gái nhân loại yêu nhau,
nhưng anh ta không bỏ được để đối phương biến thành quái vật, cần phải ỷ
lại máu tươi mới có thể sống sót như mình, anh ta không có sơ ủng người
phụ nữ kia. Nhưng, nhân loại là sẽ già. Người phụ nữ không muốn để
Charles thấy dáng vẻ già nua của mình, vì thế tự sát. Cô để lại di thư cho
Charles viết, hy vọng anh vĩnh viễn nhớ kỹ bộ dáng đẹp nhất của cô."
Lục Cảnh Nhiên tự thuật ngữ điệu bằng phẳng, nội tâm Thời Yên lại
bởi vì câu chuyện anh kể mà chấn động. Cô không thể bình phán lựa chọn
của cô gái đó là đúng hay sai, nhưng cô có thể hiểu cảm nhận của cô ấy.
Nhìn chính mình từng ngày già đi, mà người yêu vẫn tuổi trẻ anh tuấn như
lúc mới gặp, mặc cho người phụ nữ nào cũng không chịu nổi.
"Sau khi người yêu sâu đậm chết, Charles tựa hồ cũng không muốn
tiếp tục sống sót, anh ta nhận nuôi Hoắc Kỳ, trong quá trình Hoắc Kỳ
trưởng thành, không ngừng mà kích thích cậu ta, làm rất nhiều chuyện
khiến cậu ta hận mình. Anh ta mặc kệ cậu ta giết hại tộc khác loại, hút bọn
họ máu trở nên càng mạnh, cuối cùng, cường đại đến đủ để giết chết chính
mình."