CÙNG NAM CHÍNH NGỌT VĂN YÊU ĐƯƠNG - Trang 135

Charles nở nụ cười, như đang cười anh, lại như đang cười chính mình:

"So sánh với huyết tộc, tuổi thọ nhân loại quá ngắn ngủi, bọn họ tựa như
sao băng, rất mau sẽ rời anh."

Lục Cảnh Nhiên nhìn về phía không trung ngoài cửa sổ, dưới màn

đêm tối đen, có một hai ngôi sao đang lấp lánh: "Đã từng có khoảng tốt đẹp
này, với tôi mà nói chính là thiên trường địa cửu."

Charles nhìn về phía tranh sơn dầu trên tường, không nói nữa.

Khi Lục Cảnh Nhiên trở lại biệt thự của mình, Thời Yên đang mặc áo

ngủ ngồi trên sô pha phòng khách. Anh sửng sốt một chút, đi lên trước hỏi
cô: "Sao em ngồi ở chỗ này?"

Thời Yên ngẩng đầu lên, nhìn anh nói: "Em đang đợi anh."

Hôm nay sau khi Hoắc Kỳ tới, cô vẫn luôn không yên lòng, tự nhiên

cũng không dễ dàng ngủ như vậy. Sau đó ẩn ẩn cảm giác Lục Cảnh Nhiên
giống như ra ngoài, cô chạy tới gõ gõ cửa phòng anh, anh quả nhiên không
ở phòng.

"Anh đi đâu?"

Lục Cảnh Nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, bất đắc dĩ mỉm cười: "Tôi đi

gặp một người."

Thời Yên nhướng mày: "Người tình cũ?"

"......" Lục Cảnh Nhiên giơ tay búng gáy cô, như thỏa hiệp nói, "Tôi đi

gặp Charles."

Thời Yên suy nghĩ một lúc, không nghĩ ra được người kia là ai:

"Charles là ai?"

"Đại cổ đông của Hưng Ức, cũng là cha nuôi của Hoắc Kỳ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.