Lục Cảnh Nhiên tự hỏi hồi lâu, cuối cùng vẫn thỏa hiệp nói: "Thử tóc
trước."
"...... Vâng."
Anh kéo Thời Yên đi đến bên cửa sổ, không cho phép cô đến gần quá,
chính anh kéo một mớ tóc của cô, vén một góc rèm nhỏ, thả tóc cô ra
ngoài.
Một giây, hai giây, vài giây đi qua, dưới ánh mặt trời tóc không có
khác thường nào, Thời Yên vui vẻ cong khóe miệng, nhìn anh nói: "Hình
như không sao!"
Lục Cảnh Nhiên hãy còn tự hỏi, một nhân loại mới vừa bị sơ ủng, khả
năng sẽ tạm thời không quen thay đổi từ nhân loại đến huyết tộc, nhưng đối
với ánh mặt trời có hại đến mạng của họ, bọn họ sẽ xuất phát từ bản năng
tránh đi. Động tác mở rèm cửa sổ cửa rồi của Thời Yên rất tự nhiên, không
có một chút cảm giác không được tự nhiên, có phải chứng tỏ cô thật sự
không sợ ánh mặt trời?
Anh do dự thật lâu, mới nói với Thời Yên: "Dùng đầu ngón tay thử
xem đi."
Ánh mặt trời sẽ ăn mòn da thịt ma cà rồng, hơn nữa miệng vết thương
không thể tự lành. Dù là một ngón tay, anh cũng không muốn để cô thử.
Nhưng như lời Thời Yên, không thử không có biện pháp biết kết quả.
Thời Yên kéo tay đưa qua, khóe miệng Lục Cảnh Nhiên mím chặt,
nhìn biểu tình còn khẩn trương hơn cô. Tay cô từ chút tiếp cận cửa sổ, cuối
cùng hoàn toàn bại lộ dưới ánh mặt trời.
Phản ứng của ma cà rồng đối với ánh mắt trời rất nhanh nhạy, cơ hồ là
nháy mắt ánh nắng chiếu lên trên người, làn da bọn họ sẽ bắt đầu xuất hiện