Thời Yên cảm thấy Lục Cảnh Nhiên thật sự quá ưu tú, ưu tú đến mức
cô vẫn còn là nhân loại, khẳng định sớm bị anh giết chết ở trên giường.
Có lẽ là cuộc sống quá kiêu xa, Lục Cảnh Nhiên hoàn toàn quên
chuyện Hoắc Kỳ ở sau đầu, mãi đến khi Kiều Vũ thông báo với anh, Hoắc
Kỳ tìm được bá tước Charles, hơn nữa muốn quyết đấu với anh ta.
Lúc Lục Cảnh Nhiên đuổi tới, Charles đã bị Hoắc Kỳ đánh trọng
thương, mà Hoắc Kỳ cũng ở nơi đó, hoàn toàn không có ý muốn chạy trốn.
Thời Yên cũng đi theo tới, Charles nhìn thấy cô, biểu tình phức tạp mà
cười nói với Lục Cảnh Nhiên: "Anh rất may mắn, vào thời điểm tốt nhất
gặp cô ấy, nếu James bắt đầu nghiên cứu cải tạo vị giác sớm mấy trăm năm,
hoặc là, tôi cũng giống anh, là thiên hành giả, kết cục của tôi với cô ấy, có
phải sẽ không giống vậy?"
Lục Cảnh Nhiên ngồi xổm bên người anh, ánh mắt nặng nề nhìn anh:
"Tôi xác thật rất may mắn, nhưng không phải bởi vì mấy lời anh nói, mà là
bởi vì, tôi gặp được chính là cô ấy."
Charles sửng sốt một chút, sau đó hoảng hốt nở nụ cười, chậm rãi
nhắm hai mắt lại.
Lục Cảnh Nhiên hơi mím môi, đứng lên. Hoắc Kỳ đứng đối diện anh,
không né không tránh, sau khi thấy Charles tắt thở, tựa hồ anh ta cũng
không có cảm giác đặc biệt gì: "Tôi nói rồi, chờ tôi làm xong chuyện tôi
phải làm, mặc cho các người xử trí."
Lục Cảnh Nhiên nhìn anh ta một cái, không có biểu tình gì mà phân
phó: "Bắt lấy anh ta, mang về xử trí dựa theo giới luật."
"Vâng, thân vương đại nhân." Thủ hạ của Lục Cảnh Nhiên đi bắt
người, lần này Hoắc Kỳ xác thật không có bất kỳ hành động chống cự nào.