Lục Cảnh Nhiên cúi đầu, con ngươi lạnh băng, phảng phất nàng ở
trong mắt hắn đã là vật chết: "Lập tức cút khỏi vương phủ cho ta, đừng để
ta thấy ngươi lần nữa."
Hà Thải Thải tay chân nhũn ra, bò rất nhiều lần mới từ trên mặt đất bò
dậy, hốt hoảng chạy ra ngoài.
Tiểu Mãn cũng bị dọa choáng váng, ngơ ngác đứng tại chỗ, Lục Cảnh
Nhiên nhìn nàng một cái, lạnh giọng hỏi: "Còn đứng ở chỗ này làm cái gì?"
Tiểu Mãn như ở trong mộng mới tỉnh, vội nói: "Bây giờ nô tỳ đi sắc
thuốc cho vương phi."
Nàng đi theo Khương tổng quản cầm dược liệu, không dám chậm trễ
tới phòng bếp sắc thuốc, Khương tổng quản mang theo hai gia đinh trở về
trong phòng, không hé răng thu thập thi thể Bạch Lộ đi ra ngoài.
Lục Cảnh Nhiên vẫn luôn ngồi bên cạnh Thời Yên, không nói một lời
mà nhìn cô, mãi đến khi Tiểu Mãn đem thuốc tới, hắn mới dùng ngữ khí
hơi nhu hòa gọi người trên giường: "Thời Yên, uống thuốc."
Thời Yên lẩm bẩm một tiếng không rõ, được Lục Cảnh Nhiên đỡ lên.
Kỳ thật cô vẫn luôn tỉnh, sau khi độc dược phát tác, cô đã ăn Tục Mệnh
thảo, lo lắng mình không đợi được vương gia trở về trình diễn khổ nhục kế
mà đã ngỏm củ tỏi trước.
Tục Mệnh thảo lúc này dần dần hòa tan trong miệng, cô hơi hơi mở
miệng ra, uống một ngụm thuốc Lục Cảnh Nhiên đưa tới bên miệng.
"Phốc, khụ khụ......" Thuốc này thật đúng là khó uống, Thời Yên chỉ
uống một ngụm đã bị sặc đến ho khan. Lục Cảnh Nhiên trầm ngâm một lát,
đưa thuốc đến bên miệng mình, sau đó đút cho Thời Yên.