Trong Thời Uyển vừa đố vừa hận, cảm thấy Thời Yên thật là không
biết tốt xấu, tất cả mọi người đều đang suy đoán lý đó vương phi cự tuyệt
vương gia, lại một tin tức kinh thiên ở Long Thành nổ tung hoa.
Không biết là quan to hiển quý nơi nào tới mang sính lễ tới phủ
thượng thư, nói ít ngày nữa sẽ thành hôn với Thời Yên. Ngày sính lễ đưa
tới, đội ngũ mênh mông cuồn cuộn, dẫn tới bá tánh Long Thành trực tiếp
líu lưỡi.
Cảnh tượng này, nghênh thú Hoàng Hậu cũng chỉ như thế!
Cái này Thời Uyển rốt cuộc không bình tĩnh được, những sinh lễ đưa
tới này sắp chất đống nhà họ họ không hết! Theo sính lễ đưa tới còn có một
phong thư của vị tiểu tế thần bí này, là viết cho Liễu thị. Nội dung thư
không dài, chỉ là bảo bà không cần lo lắng cho Thời Yên, nói hắn chắc
chắn chiếu cố cô thật tốt, có cơ hội sẽ mang cô trở về thăm.
Liễu thị chưa thấy qua vị tiểu tế này, không biết chi tiết đối phương
cũng không biết nhân phẩm hắn như thế nào, nhưng thấy được hắn nguyện
ý vì cưới Thời Yên đưa nhiều sính lễ như vậy, thiết nghĩ sẽ không bạc đãi
với cô.
Liễu thị lúc này mới an tâm.
Động tĩnh dưới chân núi lớn như vậy, trên núi Hắc Báo trại cũng nhận
được tin tức, Thời Yên nhìn Khương tổng quản còn mang một đống sính lễ
về Hắc Báo trại, vội vàng đi tìm Lục Cảnh Nhiên: "Tướng công! Chàng
không phải đi cướp quốc khố chứ!"
Lục Cảnh Nhiên nhìn bộ dáng kinh ngạc của cô, khẽ bật cười: "Mấy
cái này đều là tiền của ta, không liên quan đến quốc khố."
"Nhưng mà, chàng từ đâu có nhiều tiền như vậy?"