Thấy Thời Yên và Lục Cảnh Nhiên lại đây, mấy mèo kêu meo meo đi
qua, nhìn ra được chúng nó xác thật rất dính Lục Cảnh Nhiên, Lục Cảnh
Nhiên nói mấy năm nay đều là anh chăm sóc mèo không phải nói dối.
Mèo quýt tương đối thích Thời Yên, Thời Yên ôm cô nàng lên vuốt
lông, nó thoải mái mà nheo lại mắt, nói với Lục Cảnh Nhiên bên cạnh: "Tôi
thấy ảnh chụp chúng nó trước kia ở trong phòng, Lolita trước kia dáng
người đẫy đà cỡ nào, hiện tại bị anh nuôi khô quắt như vậy."
"......" Lục Cảnh Nhiên bế một con mèo Ragdoll trong tay lên, cho
Thời Yên xem, "So với Trái Tim Của Biển, em còn cảm thấy Lolita khô
quắt không?"
"Phì." Thời Yên nhìn con mèo Ragdoll xinh đẹp trong lòng anh, không
nhịn được cười ra tiếng, "Trái Tim Của Biển?"
"Đúng vậy, em nói nó đôi mắt rất đẹp, tựa như ngọc bích, cho nên đặt
cho nó cái tên Trái Tim Của Biển. Không nhớ à?"
Thời Yên nói: "Logic trực tiếp rõ ràng như vậy, xác thật rất có phong
cách của tôi."
Cô buông Lolita, lại đi ôm Trái Tim Của Biển, Trái Tim Của Biển mới
đầu có chút kháng cự, nhưng bị cô vuốt hai cái, tựa hồ rất thoải mái, lại
nằm bò bất động. Thời Yên nhẹ nhàng đùa cằm nó, nhìn nó nói: "Nhưng
mà đôi mắt nó thật sự rất đẹp, khẳng định rất biết quyến rũ mèo cái."
Lục Cảnh Nhiên nói: "Đã tuyệt dục, không có cơ hội."
"Oa, thật thảm."
Hai người trong phòng mèo trêu mèo một tiếng, Lục Cảnh Nhiên thấy
bên ngoài đã tối, mới đứng dậy chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, anh lại nhắc
chuyện cũ với Thời Yên: "Em chừng nào rảnh tới nhà anh?"