CÙNG TẤN TRƯỜNG AN - Trang 129

Mỗi ngày đều hỏi, vậy là mỗi ngày đều gặp được nàng, gần như vậy,

có thể đụng chạm.

Tấn An không nghĩ tới sau khi vào thành, Lê Sương đối với nó có

nhiều phòng bị cùng đề phòng, hắn không thể vuốt ve tóc nàng, cũng không
thể nương nhờ ngủ trong ngực nàng ...

Hỏi cũng đã hỏi xong, Lê Sương đứng lên, phân phó thân vệ Quý

Nhiễm mang Tấn An đi nghỉ ngơi.

Đại quân Tây Nhung không rút lui, ngoài tường thành hết sức nguy

hiểm, Tấn An là trẻ con, Lê Sương không thể theo thói quen để nó ở cổng
thành. Nàng xoay người, nhìn kỹ tình hình, cũng các tướng lãnh thảo luận.
Tấn An thấy nàng bận rộn, liền ngoan ngoãn theo Quý Nhiễm đi xuống.

Quý Nhiễm bên cạnh dẫn đường, đi được một nửa, Tấn An chợt mở

miệng: "Ngươi nói..."

Quý Nhiễm nhìn hắn, đứa nhỏ này cho tới bây giờ đều là trầm mặc ít

nói, ngày thường ở trong trại không chủ động nói chuyện cùng người khác,
mà thân vệ bọn họ có lại địa vị cao hơn, tất nhiên không tiếp chuyện với
một đứa trẻ. Tấn An ngày thường bất kể là đi ra ngoài huấn luyện hay trở
về trại đều giống như người câm vậy... trừ thời điểm nó thấy chiếu tướng...

Thời điểm đó nó là một đứa trẻ, ánh mắt cũng như biết nói vậy, lấp

lánh, thiếu mỗi cái đuôi ở đằng sau mông ngoe nguẩy.

Mà giờ, đối với việc Tấn An chủ động nói chuyện, Quý Nhiễm vô

cùng coi trọng, đáp: "Ừ? Làm sao?" Hắn nghiêng đầu nhìn nó.

Tấn An dừng lại bước chân, nghiêm túc ngẩng đầu, nghiêm trang hỏi:

"Nếu như có một cô gái giận ngươi? Làm thế nào dỗ nàng, để nàng vui
vẻ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.