CÙNG TẤN TRƯỜNG AN - Trang 14

La Đằng tức giận đùng đùng, chẳng thèm gõ cửa, vung tay hất mạnh

cái mành cửa nặng nề bước vào, "Chiếu tướng! Hồi nãy tôi đã nói đừng
đem cái thằng ranh thối kia về rồi mà! Nó vừa tỉnh lại thì đã có người tới
máng vốn với tôi rồi."

Lê Sương hắng giọng, len lén nhét quyển sách giấu xuống phía dưới

bàn, lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Văn La Đằng hỏi, "Sao
vậy?"

"Tôi vẫn chưa đến xem, lúc nãy tôi đã sai đội trưởng cho người đến

chăm sóc cho nó, đội trưởng ấy phân phó hai binh tốt đến đó, nghe nói nó
hất tung cơm người ta mang tới, còn xông lên đánh hai binh tốt ấy, hai binh
tốt kia bị nó đánh cho thương tích đầy mình, với bản tính nóng nảy của ông
đây ấy à, cái loại khinh khỉnh kiêu căng như vậy cứ một nhát chém luôn
cho rảnh việc, có điều nó được chiếu tướng nhặt về...."

Lê Sương gật đầu: "Ừ, để tôi đi xem."

Lê Sương bước vào tiểu doanh trướng, vừa liếc mắt nhìn đã sửng sốt

ngây người, thấy đứa bé kia bị dây thừng quấn chặt khắp mình, những vòng
dây đều đặn trông y đòn bánh tét, nằm ngay đơ trên giường, chỉ chừa mỗi
cái đầu ra để thở. Trên đất, cơm nước văng tứ tung, bị giẫm đạp bê bết,
người trong lều vây chặt lấy nó, ai nấy vẫn đề cao cảnh giác, có thể tưởng
tượng ra cảnh tượng lúc trước thằng nhóc này bị dằn vặt biết bao nhiêu.

Lê Sương cảm thấy buồn cười: "Làm cái gì vậy?"

Lúc này, mấy quân sĩ trong lều mới quay đầu lại nhìn nàng, vội vàng

nhường đường hành lễ.

Mà kể từ khi Lê Sương bước vào trong doanh trướng thì ánh mắt

thằng nhóc luôn nhìn chằm chằm vào nàng. Ngay thời khắc này, không còn
ai che chắn trước mặt, thằng nhóc càng không chút kiêng dè nhìn thẳng vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.