Thật ra thì, chỉ cần không liên quan đến đất nước, thiên hạ thái bình,
Lê Sương vẫn dễ dàng bỏ qua. Nhưng là người này... Ý đồ của hắn thể hiện
thật là kỳ quái.
Kỳ quái hơn nữa, hắn đột nhiên xuất hiện, hành động không giải thích
được, làm cho người ta... Đầu óc mơ hồ.
Tấn An ngửa đầu ngắm nàng, chưa trả lời. Mà nó yên lặng làm cho Lê
Sương chú ý, nhìn mặt nó: "Bị bệnh?" Lê Sương ngồi xổm xuống, đưa hai
tay ra nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉ thấy môi nó tái nhợt, gò má đỏ, vô
cùng nóng.
"Thương hàn sao?"
Trẻ con vào bắc mà bị bệnh là chuyện lớn, Lê Sương cũng chẳng bao
giờ để ý tới, quay đầu phân phó Quý Nhiễm: "Gọi quân y đến đây." Nàng
vừa nói, vừa bế Tấn An lên, Tấn An thuận thế đem hai tay khoác qua lưng
nàng, hai cái tay nhỏ bé vòng qua cổ nàng, ôm chặt lấy, gò má nóng rực áp
trên ngực nàng, dán chặt...
Thật thoải mái.
Tấn An không tự chủ cọ má, ấm áp quá, da thịt chạm vào nhau, vô
cùng thoải mái.
Lê Sương không có cảm giác, chỉ coi là trẻ con mắc bệnh làm nũng
một chút.
Nàng ôm nó vào doanh bên trong, chỉ thấy bên trong kê chừng mười
cái giường, mặc dù đội ngũ này của nàng thích sạch sẽ, nhưng cũng không
che giấu được mùi mồ hôi nồng nặc của nhiều người, mang tới khó chịu.
Mà lúc này, vừa vặn có mấy người ở trong cởi áo giáp, trần trụi nửa
người.