"Nhỏ tiếng, chớ gây ồn ảnh hưởng tướng quân."
Lê Sương kéo chăn, khàn giọng đáp một tiếng: "Không sao, để nó vào
đi."
Thân vệ cho là Lê Sương vừa bị đánh thức, thanh âm khàn khàn, cũng
không nói nhiều, đáp lời xong lập tức lui ra ngoài. Tấn An nhỏ chạy đến
bên cạnh giường Lê Sương, kéo chăn nàng xuống một chút, thấy Lê Sương
mặt hơi tái, toát mồ hôi, trong lòng nhất thời hoảng hốt, cực kỳ cẩn thận hỏi
nhỏ: "Tỷ bị bệnh?"
"Hơi đau bụng chút thôi, không sao."
Tấn An vẫn rất lo lắng: "Trên người tỷ có mùi máu. Bị thương? Nơi
nào bị thương?"
Nó hỏi, bởi vì tuổi còn nhỏ, nhìn lại có điểm giống như đau lòng muốn
khóc. Lê Sương cảm thấy buồn cười, đứa nhỏ này lại có thể ngửi được trên
người nàng có mùi máu, quả thật ngũ giác so với người bình thường nhạy
bén hơn rất nhiều. Máu hôm nay ở trên người nàng... có điểm không biết
giải thích thế nào.
"Không có sao."
"Không nên nói dối." Tấn An sắc mặt trầm xuống, nghiêm túc như
vậy, nhưng bởi vì mặt mũi ngây thơ, cũng không sinh ra bao nhiêu uy
nghiêm: "Trên người tỷ huyết dịch (mùi máu) rất nồng, ta cách xa đã có thể
ngửi thấy."
Lê Sương có chút đau đầu, nàng làm thế nào có thể cùng một đứa trẻ
giải thích loại vấn đề này. Nàng suy nghĩ một chút, nói: "Ừm, bệnh của ta
không nặng, không muốn lộ ra, nhóc để Quý Nhiễm dẫn ngươi tới chợ tìm
nhà họ Lục, là nhà bán thuốc, trong nhà có một người là Lục cô nương,