Hắn nhẹ giọng hỏi, muốn nàng xác nhận, muốn nàng xóa đi bất an còn
xót lại nơi đáy lòng.
Lê Sương cũng để mặc cho mình bị hắn ôm, hắn mang tới cảm giác an
toàn cho nàng.
Hắn vừa cứu nàng một lần.
Ở trong tuyệt vọng, trong tuyệt cảnh, dùng tư thái kỳ tích, giống như
là viết truyền kỳ vậy, tới cứu nàng.
Chưa bao giờ có người đối với nàng như vậy, chỉ cần hắn ở đây, nàng
liền cảm thấy... An tâm.
Điều thần kỳ là, thậm chí ngay cả tên người này, nàng cũng chưa biết.
"Ta mang nàng rời đi." Hắn dò được mạch đập của Lê Sương đã tương
đối vững vàng, ngay sau đó hắn thu nội lực, muốn đem Lê Sương rời cái
hang âm u này trước. Hắn ôm ngang Lê Sương lên, tung người nhảy một
cái, ra khỏi đáy bùn lầy, hướng ánh trăng bên ngoài đi.
Giữa thời điểm tới khe hở núi đá, chợt có một người thoáng hiện ở khe
hở đó, y cầm quạt xếp, ở trên tay gõ gõ một cái: " Thật đúng là một màn
kịch hay, khiến ta xem đã cả mắt, nhưng mà để hai người rời đi , không thể
được."
Lê Sương ở sau lưng người nọ có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài
lãng đãng dưới ánh trăng. Đối với cảnh vật Tắc Bắc nàng rất quen thuộc.
Nàng có thể nhận ra bên này chính là rừng cây nhỏ sơn khâu. Theo lý
thuyết, bên này hẳn đã là biên giới Tây Nhung, bởi vì nơi này của Tây
Nhung không có người ở, Đại Tấn cũng chưa bao giờ đặt chân tới đất của
Tây Nhung, cho nên phương này hàng năm vắng lặng cực kỳ, cũng không
có người trông coi.