CÙNG TẤN TRƯỜNG AN - Trang 217

Thoáng chốc sát khí quanh thân Tấn An nổi lên.

Sát khí vừa ra, nhất thời nam tử cầm quạt xếp lại cười: "Đừng hiểu

lầm đừng hiểu lầm, trước, giới thiệu một chút, ta tên Vu Dẫn, nhóm ta lập
ra mưu kế này, hoàn toàn không phải đối phó với Lê tướng quân đâu." Y
mở ra cây quạt, híp mắt cười một tiếng, ôn hòa, "Ta chẳng qua là muốn bắt
ngươi, cổ người bé nhỏ của ta."

Lê Sương nghe vậy ngẩn ra, cổ người... Là cái gì?

Nàng ngửa đầu nhìn người con trai đang ôm lấy mình một cái, chỉ

thấy trên ngực hắn, dọc theo vết máu so với thường ngày lúc này càng đỏ
tươi, đôi mắt màu đỏ, so với máu, kinh người hơn rất nhiều.

"Ngươi đến sau lưng ta." Tấn An buông Lê Sương xuống, mà Lê

Sương vừa chạm chân xuống đất thì cảm thấy quanh thân vô lực, suýt nữa
ngã xuống.

Tâm thần Tấn An loạn lên: "Làm sao vậy?"

"A, nàng không có sao, không có sao." Vu Dẫn nhận lấy câu chuyện,

"Chẳng qua là trúng vu độc của ta mà thôi." Y cười chỉ chỉ cánh tay Lê
Sương, "Trước lúc xuống."

Tấn An cúi đầu nhìn một cái, chỉ thấy áo trên cánh tay Lê Sương

không biết lúc nào bị xé rách một mảng lớn, mà chỗ tay áo rách kia tất
nhiên cũng bị thương, chẳng qua là trong nháy mắt lúc Lê Sương rơi vào
vũng bùn đó, tất cả mọi chuyện so với vết thương trên cánh tay cũng không
có trọng yếu, không chỉ có Tấn An, ngay cả bản thân Lê Sương cũng chưa
từng phát hiện.

Tấn An nhẹ nhàng che miệng vết thương trên cánh tay nàng, tròng mắt

hơi híp, nhìn chằm chằm Vu Dẫn: "Giải dược."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.