CÙNG TẤN TRƯỜNG AN - Trang 283

Y nói lời này xong, đồng thời Lê Sương cũng nói: "Ngươi đưa chìa

khóa cho ta."

"..." Vu dẫn xoa xoa chân mày, "Sớm nghe nói những người mang

binh đánh giặc đều là người có gan lớn... Lê tướng quân, trước ta cũng đã
nói với cô rồi, hắn là..." Vu Dẫn dừng một chút, thấy Tấn An bây giờ đối
với y không có phản ứng gì, mới tiếp tục nói, "Cho dù cô là chủ nhân,
nhưng tình trạng hắn bây giờ không rõ, vẫn là không nên xem thường."

"Ta biết." Tiếng Lê Sương rất khàn, nhưng lời nói vẫn rất kiên định,

"Chìa khóa, đưa cho ta, ngươi đi ra ngoài trước."

Đây là... Cô ấy định để mình cùng ngọc tằm cổ cùng nhau ở phòng

giam này sao.

Vu Dẫn nhíu mày, dò xét Tấn An, chỉ thấy thằng bé đang cau mày

nhìn cổ Lê Sương, một lần lại một lần, nhẹ nhàng vuốt ve, nhìn cũng không
có nguy hại gì.

Để cho chủ nhân cùng ngọc tằm cổ đơn độc ở chung một chỗ cũng tốt,

khí tức trên người chủ nhân sẽ từ từ xoa dịu nội tằm xao động của hắn.

Vu Dẫn thò vào trong tay áo lấy chìa khóa, để ở trên mặt đất: "Ta vẫn

ở ngoài cửa, không đi xa." Nói xong, y lui ra ngoài, đóng cửa sắt lớn lại.

Lê Sương nghe thấy bên ngoài cửa sắt đã khóa lại, lúc này mới cầm

tay Tấn An hạ xuống, ngay sau đó nhặt chìa khóa lên.

Lúc nàng đi nhặt chìa khóa Tấn An chăm chăm nhìn nàng, bởi vì xích

sắt kềm chế động tác của hắn, hắn vẫn đưa tay, rõ ràng không sờ tới, giống
như muốn giúp Lê Sương nâng cổ vậy.

Lê Sương cầm chìa khóa, quay người, nhìn thấy tư thế của hắn, nhất

thời buồn cười: "Đầu ta còn chưa có rơi xuống."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.