CÙNG TẤN TRƯỜNG AN - Trang 296

Vu Dẫn gật đầu: "Đúng vậy, nhà nhỏ như thế này, có thể bày cái

giường lớn như vậy đã là quá được rồi, phòng của người dân ở đây đều chỉ
kê giường nhỏ."

"Vậy..."

"Cô, không lẽ muốn tách ngọc tằm ra ngủ à?"

Vu Dẫn cướp lời Lê Sương, thẳng thắn dứt khoát một cách tự nhiên

nói ra vấn đề của Lê Sương. Mà câu nghi vấn kia của y cũng khiến Tấn An
nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt kia thật giống như là muốn lặp lại lời của
Vu Dẫn-nàng không định tách ta ra chứ?

Làm sao... Chẳng lẽ không phải tách ra ngủ à? Làm giống như yêu cầu

của nàng vô cùng không hợp lý vậy?

"Ngọc tằm cổ người mới an tĩnh lại, tốt nhất nên cùng chủ nhân tiếp

xúc không rời mới phải, khí tức trong thân thể chủ nhân là liều thuốc trấn
an tốt nhất cho hắn." Vu Dẫn giải thích, "Theo như ta thấy, ngọc tằm cổ
người này của chúng ta..."

"Tên hắn là Tấn An." Lê Sương cắt đứt lời Vu Dẫn.

Vu Dẫn gật đầu: "Rồi rồi rồi, theo như ta thấy, Tấn An của chúng ta a,

sở dĩ ban ngày biến thành đứa trẻ, buổi tối biến thành người lớn, hơn phân
nửa là vì thân chủ và ngọc tằm cổ vẫn chưa hoàn toàn dung hợp. Khí tức
của chủ nhân có thể khiến cho ngọc tằm cổ cùng túc chủ dung hợp nhanh
hơn, đợi sau khi dung hợp hoàn toàn, sẽ không xuất hiện tình huống này."
Vu Dẫn vuốt vuốt cằm, "Thật ra thì ôm một cái, hôn một cái, tốt nhất là có
tiếp xúc gì đó hơn nữa hay..."

"Ngươi có thể đi được rồi." Lê Sương hạ lệnh đuổi khách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.