"Tấn An." Nàng lại muốn dùng tên thức tỉnh hắn, nhưng Tấn An vừa
đi tới liền đem nàng ôm lấy, không nói lời nào liền chặn miệng của nàng
lại.
Lê Sương sợ run, chuyển tay vào ngực hắn đẩy ra, tay Tấn An lúc này
đã vòng qua eo nàng, cầm lấy đai lưng của nàng, giống như là xé một tờ
giấy, "xọet" một tiếng, Lê Sương cảm giác bên hông bị lỏng ra.
Thật là quả báo mà, lúc trước còn nghĩ mình một đầu ngón tay có thể
xé đai lưng của hắn, chính mình không làm, ngược lại là hắn xé của nàng.
Nhưng bây giờ không có thời gian để đùa, Lê Sương thấy nhất định là
lúc hắn ngủ mê đã xảy ra điều gì không may.
Nếu như nói lúc trước hắn biến đổi không ngừng giống trạng thái của
ngọc tằm mới nhập vào thân thể, vậy bây giờ trạng thái này chính là ngọc
tằm cổ ở trong thân thể đã ổn định và đang tìm khí tức chủ nhân để định
hình?
Nhưng nàng cũng không tính trấn an hắn bằng hình thức này nha!
Sờ một cái, hôn một cái, đã là cực hạn, thân thể này, thân thể này của
nàng đến nàng cũng không tự ý sử dụng đây!
"Tỉnh táo lại!" Lê Sương vất vả quay đầu, thở hổn hển kêu lên, Tấn
An đã đem nàng đẩy lên trên giường.
Rất nhanh, tiếp sau đai lưng là vạt áo cũng lập tức bị xé ra, đầu vai Lê
Sương chợt lạnh, da thịt vừa mới bị không khí nhiễm lạnh lại được Tấn An
hôn tới tấp vào điểm lên đường nhiệt nóng, dọc theo bả vai, tới chính giữa
xương quai xanh trước ngực, một đường hướng xuống.
Lê Sương trong lòng kinh hãi, vội vàng ôm lấy đầu Tấn An, nàng
không vội vã động thủ mà vuốt ve gò má Tấn An, để cho hắn ngẩng đầu