CÙNG TẤN TRƯỜNG AN - Trang 347

Dựa quá gần, hô hấp chồng chéo lên nhau, hàng mi dài của Lê Sương

run lên, Tấn An đột nhiên hoàn hồn!

Thân hình hắn chợt động, chỉ trong chốc lát, ở lúc Lê Sương mở mắt,

cửa sổ mở toang, nhưng hắn đã biến mất.

Lê Sương cũng chỉ nhìn cửa sổ kia một cái, rồi quay lưng lại, coi như

cái gì cũng chưa có phát sinh, một lần nữa nhắm mắt lại.

Hôm sau, kinh giao hành cung, Thánh thượng mở tiệc thiết yến sứ giả

Tây Nhung, chúc mừng hai nước hòa bình hữu hảo, trên bàn rượu bữa tiệc
linh đình, người người mặt lộ vẻ vui mừng, tươi cười rạng rỡ, chỉ là đằng
sau tươi cười giả dối kia có bao nhiêu độ lượng cùng tính toán không biết
trước được.

Lê Sương xưa nay không thích những yến tiệc như vậy, tiếp một vòng

rượu, liền mượn cớ tửu lực không tốt, lui ra ngoài.

Kinh giao hành cung cực lớn, hậu viện thậm chí còn có một cái hồ, Lê

Sương bước chậm đến bờ hồ, Tần Lan không yên tâm cũng đi theo. Lê
Sương quay đầu nhìn hắn, cười nói: "Lo lắng cái gì, ngươi còn không hiểu
ta?"

Lâu rồi không thấy nàng cùng hắn nói chuyện như vậy, khóe miệng

Tần Lan không khỏi nhẹ cười một tiếng: "Chiếu tướng mượn cớ say rượu
rời đi, thuộc hạ cũng tìm được lý do rời đi sớm."

Lê Sương cũng cười, lúc trước ở Tắc Bắc đánh giặc loạn, rồi sau đó

Lê Sương ngàn dặm lao tới Nam Trường núi, thẳng đến bây giờ mới có
cảm giác an ổn, nàng trả lời: "Tránh phiền Thánh thượng nghỉ ngơi, chúng
ta mượn cớ trở về phủ đi."

"Ừm."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.