CÙNG TẤN TRƯỜNG AN - Trang 395

Không biết đợi bao lâu, con đường phía trước truyền tới tiếng bước

chân nho nhỏ, Tấn An đứng dậy, nhìn một cái đã trông thấy Lê Sương vẫn
còn ở đầu đường bên kia.

Mặt nàng có chút bẩn bẩn, cánh tay áo không biết là bị thứ gì cào rách,

trên tay còn có dấu vết bị thương, máu thịt mơ hồ.

Tấn An lập tức nhíu máy, tiến ra đón.

"Sao lại bị thương?"

"Sao huynh lại tới?"

Hai người cơ hồ đồng thanh nói, Lê Sương không để ý lôi kéo tay áo

tả tơi lại: "Mấy ngày trước trời mưa, đường đá có chút trơn, không cẩn thận
vấp ngã, không có gì đáng ngại."

Ngã kiểu gì mà quần áo rách nát như thế này, nhất định là ngã từ trên

vách núi xuống, lúc ấy không biết có bao nhiêu nguy hiểm...

Tấn An lại im lặng rất lâu: "Vết thương của ta có thể tự khỏi, sau này

không cần đi hái thuốc."

Lê Sương cười cười: "Ta biết, đây không phải là hái cho ngươi, là nợ

nhân tình của người Ngũ Linh môn."

Để trị thương cho Tấn An bọn họ đã dùng hết thuốc mà không dễ dàng

hái được, vì vậy Lê Sương phải đi hái trả lại cho người ta.

Chỉ là, thảo dược trị thương cho hắn mà nàng lại giúp hắn trả nhân

tình...

"Sau này để ta đi hái."

"Huynh cứ dưỡng thương cho tốt trước đã."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.