CÙNG TẤN TRƯỜNG AN - Trang 393

Lần đầu bị người khác quản chặt như vậy, Lê Sương có chút dở khóc

dở cười, người trọng thương nằm trên giường là hắn, sao lại cư xử giống
như nàng mới là người cần phải trông trừng vậy.

"Rót nước uống, huynh khát không?"

"Nàng đút cho ta uống sao?"

Hỏi đến vấn đề này... Chẳng lẽ còn có thể để cho thân thể gần như tê

liệt của hắn kia bò dậy uống sao? Lê Sương gật đầu: "Đương nhiên."

"Vậy ta khát."

"..."

Nếu nàng nói không đút thì hắn liền không khát?

Lê Sương bất đắc dĩ cười, rót nước, đến bên giường cúi người nâng

hắn lên một chút, cho hắn uống nửa ly nước: "Nữa không?"

Tấn An lắc đầu, nàng liền cất bát nước đi, vừa sửa lại chăn cho hắn

vừa nói, "Hôm nay ta nhận được tin tức, chuyện huynh giết hai Đại tướng
Tây Nhung đã bị truyền ra ngoài, hoàng đế Tây Nhung vốn định đè tin tức
này xuống nhưng trong triều đình đã nổi sóng gió, phụ vương của huynh
chịu nhiều sức ép nên đã hạ lệnh không gọi huynh trở về Tây Nhung nữa.
Sau khi thương thế của huynh lành, nếu muốn trở về Tây Nhung làm Thái
tử, sợ rằng có mấy phần khó khăn."

Tấn An "ừ" một tiếng, coi như đã biết, không mấy bận tâm.

Lê Sương vuốt chăn cho hắn, lại hỏi: "Đợi sau khi khỏi bệnh, huynh

có tính toán gì chưa?"

Tấn An im lặng hồi lâu: "Sau này hãy nói." Lời đáp có chút lạnh lùng,

Lê Sương cũng trầm mặc nói: "Huynh ngủ chút nữa đi, mũi tên kia của ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.