nó vui sướng đến mức run rẩy. Nó thấy Lê Sương lại giơ tay lên, đầu ngón
tay nàng lại lần nữa chu du quanh ấn ký nơi trái tim nó.
Tấn An rũ mắt xuống, mắt mềm dịu đi, nó thích Lê Sương chạm vào
người nó.
Trên đầu ngón tay của nàng như là có một luồng sáng, có thể xua đuổi
hết thảy khói mù trong cối lòng nó và những lạnh lẽo làm cho nó thấy đau
đớn.
Thế nhưng Lê Sương không thể nhìn thấu nội tâm của Tấn An, nàng
chỉ sờ lên ấn ký trên ngực nó một hồi, không phát hiện ra điều bất thường
nào nữa, nàng lại hỏi, "Nhóc còn nhớ vì sao mình có vết thẹo này không?"
Tấn An không giấu được nỗi mất mát trong lòng khi ngón tay nàng rời
đi, nhưng nó vẫn không quên trả lời Lê Sương, "Không nhớ."
Trong đầu nó trống rỗng, không nhớ được bất cứ điều gì, kể cả tên, lai
lịch, và quá khứ, ngay cả nguyên nhân Vì sao nó lại biến thành thế này.
Khoảng thời gian gần nhất còn sót lại trong đầu nó chính là cái đêm rét
mướt trong rừng rậm, nó chạy như điên như dại, trên người ướt đẫm máu
tươi, miệng đầy máu tanh, cả người lạnh lẽo.
Quả nhiên là thế. Lê Sương trầm tư trong chốc lát, thầm nghĩ, nếu như
đứa bé này không nói dối, vậy nó mất đi ký ức là thật, mà ấn ký trên ngực
của nó lại giống y như ấn ký trên người chàng trai thần bí đeo mặt nạ đen
ngày hôm qua. Nếu muốn biết thân phận của người kia xem ra chỉ có thể tự
mình tra xét.
Lê Sương để Tấn An mặc lại quần áo, rồi bảo nó tự đi về chỗ huấn
luyện, nàng xoay người định đi ra khỏi doanh trướng thì góc áo bị Tấn An
níu lại.
Lê Sương quay đầu lại nhìn nó: "Làm sao vậy?"