CÙNG TẤN TRƯỜNG AN - Trang 88

làm gì hơn là tạm quên đi. Lê Đình không dám như trước kia, không dám
lôi Tấn An nói chuyện đông tây, chỉ dám đứng ở xa nói:

"Tiểu sư phụ, cảm ơn đã cứu tỷ tỷ ta nha, mặc dù..."

Mặc dù...có chút dọa người.

Tấn An ngẩng đầu nhìn hắn một cái, Lê Đình lập tức quay đầu quy

quy củ củ bước đi.

Tấn An cúi đầu, nghe Tần Lan kêu nó:

"Đi ra đi, để cho tướng quân yên tĩnh mà nghỉ ngơi."

Nó nhìn Lê Sương một cái, trầm mặc rồi cũng đi ra ngoài doanh

chướng, lại nghe Lê Sương thở hổn hển, thanh âm khàn đặc nói : " Chờ một
chút."

Nàng lại nói,"Ta có chuyện muốn hỏi."

Tấn An ở lại, nó ngoan ngoãn đứng ở đầu giường nàng, nhìn bọc trắng

trên cổ nàng, thần sắc có chút khổ sở: "Đau không?" Nó cuối cùng cũng
chủ động mở miệng, nhưng mà sau khi hỏi xong, nó lại lập tức nói: "Không
cần phải sợ ta."

Lê Sương bật cười: "Tỷ có sao?" Nàng nhìn nó một hồi, hỏi:

"Ngươi..."

" Để ta nói trước..." nó giành lấy câu chuyện. "Nhưng mà ta không

nhớ bao nhiêu. Chỉ biết hôm đó từ rừng cây chạy ra, té xỉu trên đất, hôm
sau được tỷ nhặt về, đây là tất cả."

Không biết tên mình gọi là gì, không biết từ đâu mà tới đây, không

biết vì sao bà lão kia tìm đến nó...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.