CUỘC CHIẾN ĐI QUA - Trang 19

meo meo rồi cọ mình vào đôi ủng bẩn thỉu của ông lão. Một con gà trống,
vươn cao đôi cánh cất tiếng gáy ó o, một vài tiếng gáy nữa phụ họa theo.

- Ông Tsanka, sao ông không đi? - Goisum lên tiếng, phá vỡ sự im

lặng nặng nề.

- Ta chẳng biết đi đâu cả, - ông lão mỉm cười cay đắng, sửa lại cặp

kính dày cộp, dựa người vào cây gậy chống nặng trịch được chạm khắc hoa
văn cầu kỳ.

- Không biết đi đâu là thế nào, ông có con trai, có bà con họ hàng. -

Goisum không chịu.

- Trong suốt cuộc đời dài của mình, không chỉ một lần ta phải rời bỏ

mái ấm gia đình, nhưng bao giờ cũng với hai bàn tay khỏe mạnh.

- Còn bây giờ, ông chờ người ta đến vặn cổ mình?

- Không, chỉ đơn giản là bây giờ ta không sợ gì nữa. Không còn ai

phải phụ thuộc vào ta, và ta cũng không phải nuôi ai, giờ đây cả dòng họ
phải há mồm nghe ta nói, nhưng ta lại không được chết một cách vô ích…
Ta chẳng còn điều gì phải bận tâm nữa, - ông lão sảng khoái phẩy tay. -
Suốt đời ta đã lang thang nơi đất khách quê người, chỉ mơ ước được yên
nghỉ ở quê nhà, được chôn cất ở nghĩa trang dòng họ Gazavata. Chắc là đến
lúc rồi.

- Ồ không, ông Tsanka ạ, quên cái chuyện tế sống ấy đi, - Goisum cố

động viên ông lão. - Chúng ta còn sống lâu…

- Phải, phải, - ông lão mỉm cười gượng gạo, ngắt lời. - Ta sẽ còn được

dự đám cưới của chú mày.

Goisum mỉm cười thích thú, nét mặt trở nên hiền lành, xúc động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.