CUỘC CHIẾN ĐI QUA - Trang 302

tôi. Chúng hành hạ, sỉ nhục, xúc phạm tôi, ghen tức khủng khiếp. Sau khi
ông ấy bị bắt thì chẳng còn là cuộc sống nữa… Họ bắt ông ấy ba tháng
trước, sau đó có tin bị xử bắn. Thế là đám con cái, anh chị em, bà mẹ và
những người họ hàng, ngày nào cũng nguyền rủa cái lòng tốt của ông ấy.
Thật kỳ lạ! Còn tôi thì bị họ căm ghét, họ sợ tôi tranh chấp với họ cái gì đó.
Đúng là lũ súc sinh… Thậm chí cũng không cho tôi ăn nữa.

- Cô có đói không? - Tsanka cắt ngang.

Kesyrt im lặng. Tsanka dừng xe lại, lôi gói thức ăn của mình ra, lấy

con dao nhỏ cắt một khoanh dày mỡ cừu sấy khô béo ngậy đã ngả sang
màu đỏ sậm vì thời gian, rồi kẹp vào lát bánh ngô khô cứng, đưa cho
Kesyrt.

Xe lại lăn bánh.

- Thế những đứa bé ấy là con của chồng cô à? - Tsanka tiếp tục câu

chuyện bị gián đoạn.

Kesyrt lặng lẽ gật đầu, miệng cô đang bận, cô cầm thức ăn bằng hai

tay, vội vàng nhai ngốn ngấu. Sau đó, Kesyrt lại ngả đầu lên vai Tsanka,
khẽ nói “cám ơn” và từ từ thiếp đi.

Bầu trời càng xuống thấp hơn. Tuyết rơi dày và xốp. Gió ngừng thổi.

Họ đi qua Avtura, chiều tối qua Shali, và nghỉ lại đúng ở chỗ họ đã nghỉ
đêm trong lần đầu cùng đi với nhau từ thành phố Grozny về. Cả hai không
ai nhắc lại chuyện đó. Tsanka tháo ngựa, dẫn xuống suối uống nước rồi
buộc vào xe, cạnh mớ cỏ. Hai người ngồi xuống ăn tối. Trong lúc ăn,
Kesyrt hỏi Tsanka về công việc, về người vợ, về cuộc sống gia đình.
Tsanka miễn cưỡng trả lời, hầu như không nói gì về vợ hoặc né tránh trả
lời. Trong cuộc trò chuyện, lần đầu tiên Kesyrt mới nói to, thậm chí thoáng
chút mỉa mai, cô còn cười khi nhận ra vẻ bối rối của Tsanka.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.