CUỘC CHIẾN ĐI QUA - Trang 498

miễn là sống sót. Tuy nhiên, trong khi đó, Bushman không chịu hạ mình
trước bất kỳ ai và cũng không cầu xin ai điều gì.

Một lần, vào ngày nóng nực oi bức, mọi người chen chúc trong toa tàu

chật cứng trên ga xép nào đó ở giữa Sibir. Sáng và chiều, họ được cấp ít
thức ăn và nước uống. Thức ăn chỉ có bánh mì và cá trích, nước thì rất ít.
Chẳng những thế, bọn tù “đại bàng” giành hết cho mình. Sáng chiều, có ba,
bốn chiến sĩ trẻ mang theo vũ khí đến các toa, hé cửa toa ra. Trong các toa
chật cứng, mỗi toa có khoảng hơn một trăm người đàn ông khỏe mạnh đang
lả đi vì khát và nóng bức, nhưng không ai trong số họ dám kêu ca. Họ tự
cho mình là những người có văn hóa, số khác lại cho rằng đối với họ sống
trong tù còn tốt hơn là ngoài tự do.

Cuối cùng, chán ngấy cái cuộc sống như gia súc ấy, Bushman công

khai kêu gọi mọi người nổi loạn.

- Chúng ta có một trăm người trong toa, một ngàn người trong cả đoàn

tàu, vậy mà chúng ta phải cam chịu trong suốt chặng đường. Ba người lính
trẻ so với một trăm người đàn ông đang nổi giận!

Ngày hôm sau, nhà bác học vật lý bị lôi từ giữa toa ra ngoài và bị đá

cho một trận thừa sống thiếu chết ngay trước mặt mọi người. Sau đó, không
thèm nói một lời, người ta lại ném Bushman vào toa. Trong toa, bọn tù hình
sự lục tung mớ hành lý thảm hại và lộn hết túi quần túi áo của Bushman ra.
Đây là bài học cuộc đời cuối cùng đối với Bushman, anh ta bị mất sức khỏe
và cặp kính, nhưng bù lại đã thu được một niềm tin chắc chắn rằng, sống
với những kẻ tôi đòi phải hành xử theo kiểu tôi đòi.

Vụ việc này không thể đánh gục nhà bác học, Bushman càng ngày

càng khinh miệt và căm ghét tất cả mọi người xung quanh. Anh ta càng trở
nên cứng rắn hơn, không thèm khách sáo với bất cứ ai, nhưng cũng không
bao giờ công khai tham gia vào các vụ xô xát mà chỉ hành động một cách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.