- Thôi được, anh đã thuyết phục được tôi. Chỉ có điều, không được
ngồi lâu, nếu không nó sẽ lên mặt với anh đấy.
Tsanka đang co ro ngủ yên trong hai chiếc chăn thì bị y sĩ đánh thức
dậy.
- Trưởng trạm gọi.
Tsanka ngái ngủ dụi mắt ngồi dậy, bỏ thõng đôi chân gầy, dài ngoằng
xuống nền đất lạnh, chẳng hiểu gì cả.
- Có chuyện gì thế?
- Tôi không biết. Ở đấy còn một người đeo kính ở khu nồi hơi nữa.
- À, à… Được rồi, tôi đi ngay.
Không chỉ một lần, Tsanka đã nghe nói về hai cư dân Moskva này, cứ
uống say là quay ra dè bỉu dân tỉnh lẻ, coi thường những người không phải
là dân Moskva, và dĩ nhiên, Tsanka cũng biết thái độ của họ đối với anh -
không chỉ là một tên tỉnh lẻ mà còn là một kẻ mọi rợ, vô học từ trên núi
xuống - một sự ngạo mạn và trịch thượng. Tsanka để ý thấy, phải khó khăn
lắm họ mới giấu nổi vẻ tự cao tự đại và sự kinh tởm đối với đồ dùng sinh
hoạt và bạn bè của anh. Mặc dù vậy, lần nào gặp nhau, Bushman vẫn cứ
muốn có mặt đông đủ cả ba người. Vào thời gian này, Tsanka nhận thấy
Bushman đang chơi một trò chơi hai mặt nào đó: anh ta muốn lấy lòng
trưởng trạm y tế, nhưng vẫn không quên để mắt đến Tsanka. Anh nhận ra
sự quan tâm của Bushman đến sức khỏe của mình với những thứ thực phẩm
vô giá, nhưng đồng thời, Tsanka cũng biết được vai trò hèn hạ của anh ta
khi cản trở anh chuyển viện về thành phố Magadan. Tsanka không tin nhà
vật lý, cảnh giác và thận trọng với bất cứ lời nói hay lời đề nghị nào của
anh ta, nhưng Tsanka cũng không có cách lựa chọn nào khác. Dù có thế nào
đi nữa, cũng phải tìm cho mình một điểm tựa, dẫu không đáng tin cậy
nhưng cũng là một chỗ dựa. Tsanka không còn chỗ nào khác. Với những ý