“Phù thủy?” Lưu Trọng Thiên vô cùng kinh ngạc buông lỏng cô ra, Uy
Thất Thất nổi nóng nhảy tới bên cạnh, liếc mắt nhìn Lưu Trọng Thiên, thật
không ngờ, đôi tay của tên này có lực lớn như vậy, thiếu chút nữa cổ tay cô
gẫy làm đôi.
“Ngươi còn như vậy, ta sẽ không theo ngươi trở về nữa, ở cùng ngươi,
không khéo có ngày ta trở thành tàn phế cũng nên!”
Lưu Trọng Thiên lúc này mới ý thức được bản thân có phần kích động
quá mức, đương nhiên hắn cũng không tin Thất Thất là phù thủy, có lẽ kia
thực sự chỉ là chút đồ chơi nhỏ của Thất Thất, mình có chút quá đa nghi.
“Không sốt ruột trở về nữa sao?” Thất Thất liếc nhìn Lưu Trọng
Thiên, chạy nhanh trên sa mạc, trong chốc lát bỗng quên hết những điều
phiền muộn, giống như Tiểu Yến Tử bay qua bay lại, Lưu Trọng Thiên
đành phải bất đắc dĩ đi theo.
Nhìn Uy Thất Thất đương chạy nhảy trên sa mạc, trong lòng Lưu
Trọng Thiên dường như cũng đã bị cuốn hút theo. Cô thực sự rất khác so
với những nữ nhân mà hắn gặp trước kia, luôn tùy theo ý mình, ung dung
tự tại, hoàn toàn là một nữ nhân không vướng bụi trần, thực sự giống một
phù thủy có phép thuật, phù thủy? Lưu Trọng Thiên thoáng chốc giật mình,
có lẽ nàng là cô phù thủy nhỏ mà ông trời phái tới.