Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, phố phường Trường An náo nhiệt như
vậy, những người kia hoàn toàn không coi ai ra gì, Lưu Trọng Thiên không
có thời gian suy xét, chuyên tâm đặt cả vào trên người Thất Thất. Hắn phi
thân vọt lên, băng qua đám người, lao thẳng tới trên lầu, thân hình hắn
nhanh nhẹn mạnh mẽ, tựa như chim ưng giương cánh.
Đại Hán thiên tử dưới gác lầu cũng chú ý tới Tam vương gia vừa xông
lên, hắn dường như hiểu được hết thảy, khỏi phải nói, sự thật đã bày ngay
trước mắt, nữ nhân vận bộ y phục màu lam trên lầu kia chính là Uy Thất
Thất – Tam vương phi được ban hôn, cho nên Lưu Trọng Thiên mới khẩn
trương như thế, lao lên cứu.
Lưu Trọng Thiên! Thật cả gan làm loạn, ngang nhiên lừa gạt Hoàng
thượng, mà thiếu nữ tuyệt sắc kia chính là xấu nữ Uy Thất Thất sao? Phụng
chỉ thành hôn, vốn định gây khó dễ với hắn, hiện giờ xem ra, lại tác thành
cho hắn.
Dưới gác lầu loạn hết cả lên, mọi người không biết đã xảy ra chuyện
gì, trên lầu, ca múa đột nhiên ngừng lại, nhóm nữ tử múa hát đều hoảng hốt
lo sợ, bỏ chạy tán loạn. Uy Thất Thất kinh ngạc nhìn hơn chục người cao to
vạm vỡ trước mặt, chỉ biết, bọn họ đang đi về phía mình, dù cho công phu
Thất Thất tài giỏi tới đâu, cũng không thể đồng thời đối phó với hơn chục
cao thủ, làm sao có thể chống đỡ nổi đây, rất nhanh đã bị hai tên trói buộc
tay chân, cô có chút mông lung, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đang không rõ tình hình thế nào, thân hình cao lớn của Lưu Trọng
Thiên đã xông lên, bực tức tung một cước, đá văng một tên cấm vệ hộ vệ
trong đó, trở tay kẹp chặt một tên khác cách xa khỏi Uy Thất Thất.
“Thất Thất, chạy mau!” Lưu Trọng Thiên ôm lấy eo Thất Thất, nhấc
bổng lên, đang định bỏ chạy xuống dưới lầu, lại phát hiện đường đi bị một
người chặn, người đó hai tay chắp sau lưng, không chút do dự lạnh lùng
nhìn Lưu Trọng Thiên, Lưu Trọng Thiên tập trung nhìn kỹ, lập tức sợ ngây