CUỘC CHIẾN KHÔNG KẾT THÚC - Trang 435

thấp hơn người Hồi giáo và một tỉ suất di dân cao hơn. Người Kito giáo có
tỉ lệ di cư cao hơn bởi vì họ dễ làm điều này hơn-họ có học, có nghề nghiệp,
và có các bà con họ hàng của họ ở nước ngoài để giúp họ nhập cư và định
cư ở một nước mới. Người Kito giáo bắt đầu bỏ di cư trong thế kỷ trước và
các tên nước ngoài được họ ưa thích-George, Albert, Jimmy, v.v...là bằng
chứng sống động cho thấy họ cảm thấy dễ hòa đồng với thế giới Kito giáo
rộng lớn hơn.

Nguyên đơn Số" 11, Su'ad Srour al-Meri, nhớ lại ngày thứ sáu, 17

tháng Chín 1982, khi những tên lính dàn hàng tiến vào trại tị nạn Sabra và
Shatila ở Beirut. Cô làm chứng trước tòa bằng bản viết tay của cô:

“Họ bắt chúng tôi đứng thành hàng trong phòng và họ bắt đầu bàn xem có giết

chúng tôi không. Rồi họ bắt chúng tôi đứng thành hàng áp mặt vào tường và bắn
chúng tôi. Ai chết thì chết; tôi còn sống sót cùng với mẹ tôi. Các em trai tôi là Maher
và Ismail đang núp trong buồng tắm. Khi bọn lính ra khỏi nhà, tôi gọi to tên hai em
tôi; khi một đứa đáp lại, tôi biết nó không chết. Mẹ tôi và em gái tôi thoát được ra
khỏi nhà, nhưng tôi thì không. Một lát sau, khi tôi đang đi, bọn chúng quay lại, chúng
nói với tôi, "Mày còn sống hả?" rồi bắn tôi lần nữa. Tôi giả vờ chết. Đêm hôm ấy tôi
tỉnh dậy và thức cho tới thứ bảy. Tôi cố bò vào giữa phòng và đậy các xác chết lại.
Khi tôi giơ tay tìm bình nước, chúng bắn vào tôi ngay lập tức. Tôi chỉ cảm thấy viên
đạn ở bàn tay và tên lính bắt đầu chửi thề. Một tên lính thứ hai lại gần và lấy báng
súng đập vào đầu tôi; tôi ngất đi. Tôi bất tỉnh như thế cho tới thứ bảy, khi người
hàng xóm đến và cứu tôi.”

Su'ad mười bốn tuổi khi xảy ra vụ thảm sát ấy. Cô mất cha, ba em trai

(11, 6 và 3 tuổi) và hai em gái (18 tháng và 9 tháng tuổi). Câu chuyện của
cô là một trong nhiều câu truyện kinh hoàng về cuộc thảm sát hàng trăm,
thậm chí hàng ngàn người Palestine. Một viên đạn vẫn còn nằm trong cột
sống cô, và cô phải đi bằng nạng. Tháng 6 năm 2001, cô sang Brussels đại
diện cho 23 người Palestine và Lebanon đứng nguyên đơn kiện con người
mà họ cho là chịu trách nhiệm về vụ thảm sát tàn khốc; Ariel Sharon, Thủ
tướng Israel, từng là Bộ trưởng Quốc phòng vào thời quân Israel xâm lăng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.