CUỘC CHIẾN SINH TỒN - Trang 126

phát hiện ra rằng mặc dù rất bực bội nhưng tôi chẳng có tí khao khát khóc
lóc nào. Liệu có phải ký sinh trùng đang bảo vệ mình không? Tôi tự hỏi.
Hay chỉ là càng lúc mình càng trở nên ít con người hơn?

CHƯƠNG 12

Có thể tôi không có cảm giác muốn khóc, nhưng chắc chắn là tôi cũng

chẳng vui vẻ phấn khởi chút nào. Thêm nữa tôi muốn ăn chocolate, điều đó
cho tôi biết rằng ít nhất một phần con người trong tôi vẫn hoạt động hoàn
toàn bình thường.

Nếu quay lại thời trước khi tôi bị thây ma hóa, khả năng cao nhất là tôi

sẽ lao thẳng đến một quán bar mà mình vẫn năng lui tới, tống vào họng một
vài viên giảm đau, rồi nuốt xuống bằng một loại cồn nào đó và có thể dùng
một điếu làm tráng miệng. Nhưng hiển nhiên nàng ký sinh trùng bé bỏng
trong tôi cảm thấy khó chịu khi tôi làm những trò quỷ như thế và sử dụng
đến prion hay cái khỉ gì đó để gột sạch đám tạp nham đó ra khỏi cơ thể tôi.
Mặc dù chỉ vừa biết được lý do của quá trình ấy, nhưng sau khi trở thành
thây ma thì tôi cũng chẳng mất nhiều thời gian để suy luận ra rằng mỗi khi
làm những trò có hại cho bản thân thì tôi bị thối rữa nhanh hơn rất nhiều.

Vì vậy, thay vào đó tôi hướng thẳng đến quán Double D, gọi một suất

hamburger thịt muối kèm pho mát, khoai tây chiên, một ly sữa lắc
chocolate và một miếng bánh mousse chocolate làm tráng miệng.

Cô bồi bàn cười toe toét ghi lại thực đơn. “Đúng là một bữa Tao cóc

thèm để tâm mà trước giờ tôi mới thấy!”

Tôi cố nặn ra nụ cười. “Ừ, nghe khá hợp đấy.”

Người phụ nữ ấy hất đầu lên và tặng tôi ánh mắt tán dương. “Để tôi đoán

xem, cô vừa mới đá bồ?”

Tôi bật cười ngạc nhiên. “Làm thế quái nào...?”

Chị ta nháy mắt. “Dễ thôi. Trông cô quá thiểu não, không thể nào là đang

ăn mừng gì đó được. Vậy nên đây là trò ăn uống xoa dịu. Đoán dễ nhất là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.