CUỘC CHIẾN SINH TỒN - Trang 145

“Cô em có thể điền ngay ở kia nếu muốn”, gã nói rồi ra hiệu về phía mấy

cái bàn trong góc cạnh quầy cà phê.

“Cảm ơn anh”, tôi nói.

“À, khoan đã”, gã lại kêu lên khi tôi định quay đi, rồi khẽ cười khùng

khục. “Tí nữa thì quên đưa cô em phần còn lại.” Nụ cười mỉa lúc này đã là
cực đại khi gã đặt một thếp giấy dày ít nhất phải mười trang trước mặt tôi.
“Đây là một nơi rất an ninh, cô em biết đấy. Bọn này cần thông tin để còn
kiểm tra thân thế cô em.”

Tôi dán nụ cười lên mặt rồi cầm lấy tập giấy. “Gác cổng thôi cũng cần cơ

à?”, tôi liều hỏi, mặc dù đã biết câu trả lời là gì.

“Càng phải cần”, gã nói. “Suy cho cùng thì đám ấy thơ thẩn gần như tất

cả mọi nơi còn gì.”

“Phải rồi nhỉ.” Tôi cố nhìn tên gã này trên tấm phù hiệu an ninh nhưng

nó bị vểnh làm tôi không đọc được. “Anh đã giúp tôi rất nhiều”, tôi nói, hơi
tỏ vẻ vồn vã. “Anh tên gì nhỉ?”

“Lombardo”, gã trả lời.

“Lombardo...?” Tôi thốt lên tiếng khúc khích mà ngay cả bản thân cũng

thấy ngớ ngẩn và tởm lợm. “Đó là tên anh à?”

Mắt gã nheo lại với vẻ ghê tởm thoáng qua. “Không. Tên là Steve.”

“Thế à!”, tôi ríu rít. “Cảm ơn vô cùng tận, Steve. Tôi sẽ đi điền cái này

ngay. Anh có thể trả lời tôi thêm một câu nữa chứ?”

Thực lòng là gã đã sẵn sàng muốn đá đít tôi lắm rồi, nhưng vẫn thở dài

nói, “Ờ được. Gì thế?”.

“Có cách nào cho tôi được phỏng vấn luôn hôm nay không? Hay chỉ cần

đi tham quan một vòng thôi cũng được?” Tôi khoác lên mình thái độ háo
hức nhất. “Anh biết không, tôi mới vừa vào đại học, và tôi muốn học
chuyên về Sinh học. Tôi thích mấy trò nghiên cứu chết đi được và muốn
được xem thêm những gì các anh làm ở nơi này!” Mẹ kiếp, tôi ước sao
mình dễ thương hơn. Hoặc nẩy nở hơn. Hoặc là cả hai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.