CUỘC CHIẾN SINH TỒN - Trang 152

mẹ kiếp, và điều đó thật tệ hại vô cùng. Tôi đã cố gắng cùng cực để thay
đổi đời mình thế nhưng quá khứ cứ liên tục cắn đít tôi. “Chả sao”, tôi nói
bình thản và đều đều hết mức có thể. Thậm chí tôi còn nặn ra được nụ cười,
hy vọng là trông chẳng đến nỗi quá bệnh.

“Tôi xin lỗi, Angel”, Ben nói. “Chỉ là tôi cần thêm thông tin nữa.”

Tôi gật đầu. “Chả sao”, tôi lặp lại. “Cho tôi biết anh tìm thấy gì trong

quan tài nhé”, nói rồi tôi quay người rời khỏi đó mà không chờ anh ta đáp
lời. Tôi biết nếu mình ở lại đó chỉ thêm một giây nữa thôi thì hoặc là tôi sẽ
òa lên khóc hoặc là sẽ đấm vào họng ai đó - mặc dù tôi muốn nghĩ đến cảnh
đấm Allen Prejean hơn thay vì là Ben.

Và, khốn kiếp, tôi vẫn còn sót lại chút tự trọng, ngay cả khi khả năng tự

kiềm chế của bản thân đang treo lơ lửng dọa đứt phựt.

CHƯƠNG 17

Tôi về nhà, tuột quần áo ra, rồi chui vào chăn với nỗ lực tóm lấy thứ gì

đó tương tự giấc ngủ. Tôi mệt đến nỗi lăn ra ngủ ngay tắp lự, cho đến khi
có tiếng đập rầm rầm lên cửa phòng dựng tôi dậy.

“Angel!”, tiếng bố hét lên trong hành lang. “Dậy ngay lập tức và mở cái

cửa chết tiệt này ra!”

Tôi rên lên và ngồi dậy, cất giọng lào khào. “Con dậy rồi! Có chuyện

quái quỷ gì thế?” Tôi đờ đẫn nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường. Ái chà, tôi
đã ngủ được nguyên cả giờ cơ đấy. Hoan hô tôi.

“Vác cái mông ra đây ngay! Tao cần nói chuyện với mày!” Nghe chẳng

giống lắm với cái kiểu Bố cần bàn với mày xem nên sơn màu gì cho căn
nhà này. Mà giống Mày là đồ chết tiệt và tao muốn quát thét vào mặt mày
vì điều đó khiến tao thấy dễ chịu hơn hơn. Tin tôi đi, tôi biết rõ sự khác biệt
đó.

“Chờ con một tí”, tôi gào lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.