CUỘC CHIẾN SINH TỒN - Trang 159

Quai hàm Marcus siết lại. “Ok. Anh có thể hiểu điều đó. Thế nhưng, nếu

em còn thấy nó ở gần nhà mình...”

“Không, anh không hiểu đâu”, tôi nói. “Anh ta đối mặt với em.” Tôi thở

ra và thọc một tay vào tóc. “Marcus, chuyện đó thật sự... kỳ quái.” Tôi
nhanh chóng kể lại những gì đã xảy ra, kết thúc bằng vụ Ed chĩa súng vào
tôi, khăng khăng cho rằng mình không giết Marianne, và thắc mắc của anh
ta về lý do sao tôi không giết anh ta.

Marcus cau có xầm xì khi tôi kể xong. “Anh không thích chuyện này.

Thằng khốn đang chơi trò gì đó.”

“Nhưng trò gì chứ? Anh ta có thể bắn em quá dễ dàng”, tôi nói. “Nhưng

anh ta đã không bắn. Và, nói thật lòng là em chưa bao giờ nghĩ rằng Ed đã
giết chết Marianne.”

Vẻ cau có của Marcus vẫn chưa giãn ra. “Em sẽ phải thông cảm cho anh

nếu anh không muốn tin là thằng này vô tội. Nó đã bắn vào đầu anh, em
nhớ chứ?”

“Phải phải phải, và anh ta cũng bắn hai phát vào ngực em”, tôi đáp trả.

“Nhưng bọn mình là thây ma. Marianne thì không.”

“Anh vẫn không tin nó, và em cũng không nên tin”, Marcus phản công.

Tôi vung hai tay lên. “Có ai bảo là em tin anh ta quái đâu, hả Marcus?

Anh không thể cho em chút lòng tin chết tiệt nào hay sao? Em chỉ đang nói
rằng có lẽ chúng ta không nên nhìn nhận một cách phiến diện và có lẽ nên
nghĩ đến cái khả năng chết tiệt là có ai đó khác đã giết Marianne thôi! Ít
nhất chúng ta cũng nợ cô ấy điều đó!” Tôi nhận ra mình đang hét lên, liền
hít vào thật sâu để lấy lại chút tự chủ, hai tay khoanh ngang ngực thủ thế,
người tựa vào xe.

Vẻ tức giận cuộn lên sau mắt Marcus, nhưng anh khiến tôi ngạc nhiên

khi gật đầu giật cục. “Em nói đúng. Như thế là không công bằng với cô ấy.
Thế em có thông tin gì về vụ khống chế thế?”

“Hôm qua em đã đến NuQuesCor...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.