CUỘC CHIẾN SINH TỒN - Trang 158

Bến tàu vắng hoe vào giờ này trong đêm, nhưng đèn hơi natri đã được

lắp từ mấy năm trước giúp cho bãi đỗ rải sỏi rộng lớn trông không quá ghê
rợn. Thế nhưng tôi vẫn đỗ xe cách xa hẳn mép nước và ở nguyên trong xe,
cửa đóng chặt.

Cho dù thực tế là chưa ai từng thấy cá sấu, mực ống khổng lồ hay những

con quái thú ghê tởm trên sông Kreeger, cũng không có nghĩa là chẳng có
gì nấp dưới lớp nước đen ngòm kia, chờ có người đến gần.

Phải, cô nàng thây ma này đúng là chỉ giỏi thần hồn nát thần tính.

Tôi có mang theo sách hướng dẫn GED để giết thời gian và đang vật lộn

với phần động danh từ thì chiếc xe tuần tra của Marcus rẽ vào bãi đỗ rải
sỏi. Tôi vội đánh dấu chỗ đang xem và nhét quyển sách vào trong áo khoác,
rồi ra khỏi xe cùng lúc với anh. Marcus vẫn còn mặc đồng phục. Mẹ kiếp,
đúng là anh quá bảnh khi ăn mặc thế.

Cả hai đứa tôi cùng đứng lóng ngóng mất mấy giây trước khi tôi thốt lên,

“Cảm ơn anh đã đến nói chuyện với em”.

Marcus gật đầu giật cục. “Anh thấy lo cho em.” Tôi mở miệng định nói

nhưng anh giơ một tay lên. “Và không phải bởi vì anh nghĩ em không thể
tự lo cho bản thân, vì anh biết là em làm được. Chỉ là vì có quá nhiều thứ
kỳ quái đang diễn ra...” Anh dừng lại, hít vào một hơi. “Và anh thực sự
quan tâm đến em.”

“Cảm ơn anh”, tôi nói, giọng hơi khàn. “Em cũng quan tâm đến anh.” Sự

im lặng kỳ quặc lại đe dọa ập xuống, và tôi vội nói. “Hôm qua em gặp Ed.”

Marcus cứng người lại thấy rõ, mắt nheo nheo. “Ở đâu thế? Em đã báo

án chưa?”

“Ở nhà em”, tôi trả lời. “Và không, em không báo án.

Bởi vì em không biết làm thế nào giải thích lý do anh ta đến nhà em, hay

là lý do vì sao em có thể có nhiều lý do để cảm thấy bị anh ta đe dọa hơn là
người khác.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.