CUỘC CHIẾN SINH TỒN - Trang 157

Hay có thể tôi là một con nhóc dối lòng cứng đầu không biết làm sao để

buông tay với những thứ xấu xa. Quá khứ của tôi chắc chắn có thể chứng
minh điều đó.

Mặt khác, tôi thực sự có chuyện muốn nói với Marcus - chuyện mà tôi

nghĩ là anh thực sự muốn biết. Cuối cùng tôi chọn cách gửi tin nhắn cho
anh, trong lòng vẫn cảm thấy gì đó như thể tôi đang phá vỡ một nguyên tắc
bất thành lời khi là người nhượng bộ trước.

Cần nói chuyện về kẻ săn đầu người. Cả chuyện tên trộm xác. Quan

trọng.

Tôi bấm nút gửi rồi thở dài. Liệu anh có cho rằng đây là cách tôi xin lỗi?

Bởi vì, thật lòng mà nói, tôi chưa sẵn lòng xin lỗi bất kỳ chuyện gì. Tôi
không nghĩ mình cần phải thế. Nhắc lại nhé, tôi là con nhóc cứng đầu còn
gì?

Tôi nhìn điện thoại như diều hâu đói gần mười phút liền, và ngay lúc tôi

kết luận rằng Marcus sẽ cho tôi đi tàu bay suốt thì nó rung lên báo hiệu tin
nhắn đến.

Nhưng là tin nhắn từ Ben, không phải Marcus. Xác trong quan tài.

Không đầu. Vân tay khớp Zeke Lyons. Đệch. Tôi không thể ngăn mình
mỉm cười. Tội nghiệp Ben. Tôi không biết các nhà chức trách sẽ kết luận
vụ này như thế nào.

Dù họ có làm thế nào thì tôi cũng có cảm giác là nó sẽ bao gồm rất nhiều

điều dối trá.

Thêm năm phút sau điện thoại lại báo chuông lần nữa, lần này là tin trả

lời từ Marcus.

Xin lỗi, bận điện thoại. Gặp nhau ở bến tàu phố Fowler sau khi anh tan

ca lúc 8h nhé?

Cảm giác nhẹ nhõm bắt đầu cởi bớt sự căng cứng trên lưng tôi. Được

chứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.