CUỘC CHIẾN SINH TỒN - Trang 177

Tôi khó khăn lắc đầu. “Anh nên tránh ra”, tôi cố nói, trong khi cơn đói

khiến dạ dày tôi quặn lại. “Tôi cần não.”

“Cho tôi biết ở đâu.”

Tôi trèo ra khỏi ghế sau, nghiến chặt răng trước cơn thôi thúc muốn nhảy

bổ vào Ed. Nếu tôi bảo cho anh ta biết kho hàng ở đâu và tất cả chuyện này
chỉ là là một âm mưu xảo trá man rợ nào đó, anh ta sẽ có thể phá hủy toàn
bộ phần dự trữ của tôi. Đến lúc đó tôi tuyệt đối toi đời.

Mày đã toi rồi, Angel, bên trong tôi gầm lên. “Kho Hàng trên đường cao

tốc 1291. Số 354.” Tôi nhanh chóng cho Ed biết tổ hợp dẫn đến cổng và
kho hàng.

Ed gật đầu gọn lỏn. “Không xa lắm. Vào trong đi. Đừng có bật đèn. Tôi

sẽ về sớm nhất có thể.”

Tôi hướng về phía ngôi nhà, nhưng thay vì trở vào trong xe, Ed lại quăng

một tấm bạt màu xanh lên trên rồi quay về phía garage. “Tôi sẽ đổi xe”, anh
ta nói với lại. “Thằng khốn đó sẽ lùng tìm chiếc xe kia. Giờ cô biến ngay
vào trong đi có được không?” Ed mở cửa garage ra, rồi chưa đến một phút
sau nổ máy một chiếc Chevy cũ trông tồi tệ chả khác gì con xe của bố tôi,
nếu như điều đó còn có thể.

Tôi quay người lê bước về phía ngôi nhà, trong lòng cầu nguyện mình

không mắc phải một sai lầm khủng khiếp.

CHƯƠNG 20

Đó là một ngôi nhà lớn. Không to hơn nhiều so với nhà tôi, mặc dù chắc

chắn mới hơn và trong tình trạng khá khẩm hơn. Các giác quan của tôi đã
khá mụ mẫm, nhưng những tia chớp thi thoảng lóe lên qua các khoảng
trống trên đám rèm cửa nặng nề cho tôi biết ngôi nhà hầu như hoàn toàn
trống rỗng không có đồ đạc ngoại trừ một chiếc sô pha tơi tả và một cái ghế
gấp đặt ở nơi có vẻ là phòng khách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.