CUỘC CHIẾN SINH TỒN - Trang 175

kiểm soát để biết rằng tốt hơn hết tôi nên để anh ta sống. Ngay khi tương
đối chắc chắn là mình sẽ không tấn công anh chàng tài xế, tôi vật lộn ngồi
thẳng dậy. Tôi nhìn ra phía sau, nhưng thậm chí xe của tôi cũng không thể
nhìn thấy được nữa.

“Tôi không biết anh là ai, nhưng vừa rồi anh đã cứu mạng tôi”, tôi lào

khào. Lạy Chúa, giọng tôi nghe như quỷ ấy. Tôi nhìn gáy của tay tài xế.
“Thế anh là kẻ quái nào vậy, và làm thế quái nào anh lại biết mạng tôi cần
được cứu?”

Tay tài xế thở dài thườn thượt. “Chào Angel. Lâu rồi không gặp.”

Nếu tôi còn có thể cảm thấy cái gì, chắc cú tôi sẽ cảm giác như thể bị đá

lạnh dội lên đầu. Kẻ vừa mới cứu tôi khỏi thứ gì đó mà McKinney để dành
cho tôi lại chính là Ed.

Tuyệt. Nếu đây mà không gọi là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa thì tôi chẳng

biết thế nào mới đủ tiêu chuẩn nữa.

Tôi khá chắc chắn là mình có thể sống sót khi nhảy ra khỏi một chiếc xe

đang chạy với tốc độ - tôi liếc nhìn bảng đo tốc độ - chín mươi ba dặm một
giờ. Tình trạng sau đó sẽ trở nên te tua xơ mướp, nhưng nếu có đủ não tôi
sẽ hồi phục. Nhưng mình lúc này đã te tua lắm rồi.

“Làm ơn đừng nhảy ra khỏi xe, Angel”, Ed nói, rõ ràng biết phản ứng

của tôi khi thấy anh ta là gì. “Tôi sẽ không giết cô đâu, tôi thề đấy.”

Tay tôi đang với tới tay cầm cửa xe liền dừng lại. “Tôi nên tin anh vì lý

do quái quỷ gì chứ?” Hay nói đúng hơn là vì lý do quái quỷ gì mình lại
không nên để cơn đói làm theo cách của nó chứ?

Ed giảm tốc độ để ngoặt xe, rồi lại tăng tốc, cẩn thận kiểm tra gương

chiếu hậu. “Tôi cần nói chuyện với cô.”

“Về cái gì?”, tôi hỏi, giọng nhuốm đầy vẻ nghi ngờ.

Anh ta liếm môi. “Về... cô, về Marcus... và về Marianne.” Anh ta nhìn

tôi qua gương. “Tôi không giết cô ấy, Angel. Tôi thề là tôi không giết cô
ấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.