CUỘC CHIẾN SINH TỒN - Trang 179

dán. Chúng ta nên dán mấy tấm rèm quanh cửa sổ trước khi bật đèn. Nơi
này tương đối hẻo lánh, nhưng mạo hiểm chẳng để làm gì.”

Chậc, giờ tôi đã biết Ed ở đâu mấy tuần vừa rồi. Tôi hất đầu về phía khẩu

súng trên tay anh ta. “Anh đang định bắn tôi nữa đấy à?”

“Chỉ khi cô tấn công tôi”, Ed trả lời.

Tôi gật đầu và tiếp tục đánh chén. “Hiểu. Anh có tình cờ cầm hộp nhựa

nào về không? Chỗ đó chứa nhiều não hơn nữa.”

Vẻ kinh tởm thoáng qua trên mặt Ed, nhưng anh ta không thể hiện thành

lời mà chỉ bước vào và đóng cửa lại. “Tôi lấy một thùng lạnh, nhét nhiều
hộp nhất có thể vào đó. Cái thứ trông giống sườn lợn là gì thế?”

“Là sườn lợn”, tôi nói. “Tủ lạnh ở nhà tôi chẳng có chỗ đựng.”

“Thật kinh tởm”, anh ta thở ra.

“Thật chứ?” Tôi nói qua một miệng đầy não và phô mai. “Bản thân tôi

thích sườn lợn lắm.”

Ed nhăn mặt. “Không, ý tôi là cô chứa thứ ấy trong cùng cái tủ lạnh chứa

mọi...” Anh ta ra hiệu về phía bữa ăn nhỏ của tôi. “Nhớ nhắc tôi đừng bao
giờ ăn uống ở nhà cô đấy.”

Tôi cười toe toét. “Tất cả đều được gói ghém và bịt kín. Tôi không nghĩ

là có mẩu não nào có thể dính vào các thứ khác.”

“Vẫn kinh chết lên được”, Ed lầm bầm.

Tôi lau mồm, cẩn thận kiểm tra người ngợm. Các vết thương khác dường

như đã liền lại cả, và các giác quan đã quay trở lại bình thường. Có lẽ hơi
tinh hơn thông thường một chút. Lúc này tôi khỏe khoắn và thực sự no nê,
một điều mà theo tôi là động thái thông minh nếu xem xét đến chuyện mình
đang ở cạnh ai.

“Không”, tôi bình tĩnh nói, “kinh tởm là chuyện anh đang cùng tôi nói

chuyện lịch sự và thân thiện như thế này, trong khi chỉ vài tuần trước anh
gọi tôi là quái vật và nã súng vào tôi. Hai lần”. Tôi ném cho anh ta ánh mắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.