CUỘC CHIẾN SINH TỒN - Trang 237

“À. Chuyện đó sẽ không thành vấn đề”, gã nói.

Tôi nhướng một bên mày. “Ừ phải. Chà, vấn đề là thế này. Anh càng sử

dụng sức nhiều thì sẽ càng cần nhiều não hơn. Vì thế những ngày tập tạ và
chạy mười dặm của anh đã kết thúc.”

Lông mày Philip nhíu lại với nhau khi gã định lên tiếng cãi, nhưng tôi cắt

ngang. “Anh vẫn chưa hiểu, đúng không?”, tôi hỏi. “Anh không cần phải
theo chương trình luyện tập ấy nữa. Phần thây ma trong người anh sẽ lo
liệu đến việc nhanh và mạnh, nhưng tất cả những gì nó cần để đổi lại là
não.” Philip cân nhắc điều đó một lát. “Nhưng nếu tôi có lượng não dư
thừa, tôi có thể luyện tập để cải thiện, đúng không?”

Cau mày, tôi nhún vai. “Chắc vậy. Thật lòng là tôi chẳng biết đâu. Tôi

chưa bao giờ là con nhóc thích tập tành. Và tôi chưa bao giờ có nhiều não
dư thừa đến mức có thể thử nghiệm chuyện đó.” Không có nghĩa là tôi
muốn như thế. Tôi vẫn còn những cơn ác mộng về lớp thể dục hồi cấp ba.
Tôi kéo khay đồ ăn qua cho Philip. “Đây. Anh cần ăn.”

Gã nhấc cái dĩa nhựa, lưỡng lự, rồi cắm vào miếng não. “Chúa ơi”, gã

lẩm bẩm, vẻ sung sướng lướt qua mặt. Tôi cười toe toét. “Ừ. Điên rồ kinh
dị, nhỉ?” Tôi để gã ăn thêm vài phút. “Vì lý do quái quỷ gì mà anh lại tình
nguyện làm cái trò này chứ?” Tôi hỏi khi Philip gần như ăn xong hết tất cả
mọi thứ trong khay. “Anh có biết mình vừa dấn thân vào cái gì không?”

Một nụ cười thoảng nhếch lên ở khóe miệng gã. “Chà, tôi không biết

mình sẽ bị bắn và rồi...”

“Bị ăn thịt?”

“Chậc... ừ.” Nụ cười trải rộng ra thêm đôi chút. Có lẽ sau cùng thì gã này

cũng có cá tính đấy. “Bọn tôi được thông báo đây là một chương trình thực
nghiệm với nguy cơ tử vong cao.”

“Lại nhé”, tôi hỏi, “vì lý do điên rồ gì mà anh lại tình nguyện cho một

việc như thế?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.