CUỘC CHIẾN SINH TỒN - Trang 89

người bên kia. Derrel luồn túi giấy lên tay Marianne và dán quanh cổ tay cô
ấy bằng băng dính y tế, đề phòng cô ấy có bằng chứng gì trên tay hoặc dưới
móng tay có thể dẫn đến kẻ tình nghi. Cuối cùng bọn tôi nhấc cô ấy lên và
đặt vào trong túi đựng xác. Tôi kéo khóa lại, móc các móc khóa để giữ cái
túi ở đúng vị trí, rồi nghiến chặt hàm trước một làn sóng bất lực cùng cực.
Tại sao lại là cô ấy cơ chứ? Vì lý do quái quỷ nào mà lại có người muốn
giết Marianne cơ chứ?

Tôi chuẩn bị đẩy cáng ra ngoài thì Abadie nắm lấy cánh tay tôi ngăn lại.

“Angel...”

Tôi ném cho anh ta ánh mắt thắc mắc.

“Tôi không biết cô đã đọc báo chưa”, anh ta nói, “nhưng...”.

“Tôi có thấy”, tôi nói, miệng mím lại chua cay.

“Đều là rác rưởi cả. Cố đừng để nó ảnh hưởng quá xấu đến cô. Bọn họ

chỉ viết mấy thứ thối tha như thế vì đây là mùa bầu cử thôi, và bọn họ đang
cố khơi ra chút ít tranh luận.”

Tôi mở miệng ra định nói gì đó, rồi lại im lặng. Rồi lại thử lần nữa, “Tôi

tưởng anh ghét tôi”.

Miệng anh ta cong lại với vẻ khinh khi. “Tôi không ghét cô. Tôi chỉ

không thích cô thôi. Khác biệt lớn đấy. Nhưng tôi ghét bọn khốn nạn, và
tay phóng viên đó là một thằng khốn nạn. Tung hê chuyện không hay của
cô lên báo như thế là rác rưởi.”

Tôi cố nở nụ cười, nhưng không làm được, thế nên đành chọn cách gật

đầu. “Cảm ơn.” Và rồi, vì tuyệt đối chẳng biết phải phản ứng trước toàn bộ
chuyện này bằng cách quái đản gì, tôi đành chỉ gật đầu lần nữa rồi tiếp tục
đẩy cáng ra ngoài.

Marcus rẽ vào khi tôi ra đến chỗ chiếc xe tải. Tôi kéo cửa sau mở ra và

trượt cáng vào trong, rồi quay sang anh khi anh lao ra khỏi xe và chạy bổ
đến chỗ tôi, vẻ thống khổ in hằn trên nét mặt. “Angel, có thật thế không?
Có phải Marianne...?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.